Chương 24: Bình Bình và Lôi Diệp, đó là gia đình của tôi

Căn nhà cho thuê lần này có vẻ khá tốt. ít nhất là có một cộng đồng dân cư đàng hoàng, tuy lâu đời, có phần cũ kỹ, nhưng giá cả lại rất bình dân. Viên Miêu tìm một phòng vệ sinh công cộng, thay đồ của Chư Nhất Hành mà cô đang mặc. Quần áo của cô còn chưa khô, mặc lên người có chút khó chịu, nhưng cô cũng không quan tâm. Sau khi thay đồ xong, cô gọi điện thoại về nhà, bảo Lôi Diệp dọn đồ ăn ra trước. Tiện thể cô mua một ít hoa quả, vừa mở cửa, Bình Bình liền nhào tới, ôm lấy chân cô: “Mẹ, mẹ về rồi.”

Viên Miêu nhắc lại câu đố: “Nhìn này, Bình Bình, mẹ mang về cho con cái gì?”

Bình Bình vui vẻ cầm hộp đồ chơi xếp hình đi chơi, Lôi Diệp cầm lấy hoa quả và thức ăn: “Ô, làm tăng ca có thêm tiền sao? Còn mua cả trái cây, giá đắt lắm đúng không?”

Viên Miêu cười cười nói: “Dù sao con cũng có việc làm, con cũng không thể giống như trước được, tiết kiệm quá, mẹ và Bình Bình đều cần dinh dưỡng.” Sau đó cô liền đi rửa tay, cùng Bình Bình chơi trò xếp hình.

Lôi Diệp làm cơm, rất đơn giản đã xong hai món nấu, thêm một chút dưa muối, vậy là xong bữa cơm. Viên Miêu giúp mẹ bày bát đũa, nhìn Bình Bình leo lên trên ghế, liền đưa cho thằng bé một đôi đũa. Bình Bình cầm lấy đôi đũa, quay đầu nhìn hộp đồ chơi xếp hình quyến luyến mãi không thôi, Lôi Diệp nói: “Đứa trẻ này, ngay từ đầu cũng không biết cha mẹ ruột của nó làm gì, ngược lại nó thông minh quá.”

Viên Miêu làm ra dáng vẻ “suỵt” với Lôi Diệp một cái, gắp thức ăn cho Bình Bình, sờ đầu nó một cái: “Bình Bình nhất định là thông minh giống mẹ nó vậy, đúng không?”

Bình Bình đang ăn, vội vàng nói: “Vâng. Mẹ yên tâm đi ạ, con sẽ không để cho mẹ cảm thấy xấu hổ.”

Lôi Diệp và Viên Miêu đều cười. Viên Miêu ngồi xuống: “Tuổi của Bình Bình, cũng đã đến lúc phải đi mẫu giáo. Khi đi dạo, con sẽ đi hỏi thăm xung quanh đây.”

Lôi Diệp nói: “Ngày thường cho Bình Bình ra bên ngoài nói cùng mọi người nói chuyện phiếm, mẹ cũng đã để ý qua, xung quanh đây có nhà trẻ tư nhân, nhưng phải có hộ khẩu mới nhập học được. Hơn nữa đây cũng là trường tư, học phí rát đắt, vẫn chưa yên tâm được. Bây giờ các trường mẫu giáo đầy xảy ra chuyện, trường tư cũng không thể nào yên tâm được.

Viên Miêu nhớ ra, đúng rồi, còn có hộ khẩu của Bình Bình. Hộ khẩu thường trú của cô và Lôi Diệp đăng ký ở Vân Thành, và họ chưa chuyển về Vân Thành. Việc nhận nuôi Bình Bình vẫn còn đang ở trong thời kỳ thông báo, còn phải đi hỏi viện trưởng của trại trẻ mồ côi một chút, quá trình của việc nhận nuôi này là làm sao. Nếu rơi vào tài khoản của cô, còn phải trở về Giang Thành một chuyến, cô thật là không muốn về chỗ đó….



Viên Miêu đang rửa bát, liền nghe thấy Lôi Diệp kêu mình: “Viên Miêu, có phải có cái gì đang kêu trong túi xách của con không?”

Viên Miêu cũng nghe thấy, Lôi Diệp nói như vậy, mới nhớ cô mới đổi điện thoại di động. Cô lau tay trên tạp dề đang đeo, kéo túi ra, người bên kia đã tắt máy, là Tằng Nhược An.

Lôi Diệp nói: “Con đổi điện thoại di động à?”

Viên Miêu cười nói: “Là của một đồng nghiệp cũ không dùng nữa, điện thoại cũ của con cũng đã bị hỏng. Anh ấy chỉ muốn thay điện thoại mới, liền bán cho con.”

Bình Bình nghe nói có điện thoại di động mới, nên đến xem: “A, giống điện thoại của chú Tằng.”

Thằng bé khéo léo trèo lên đầu gối của Viên Miêu, chui vào trong ngực cô, nghịch điện thoại di động. Bát đũa Viên Miêu còn chưa có rửa xong, nhìn con trai ở trong ngực mình, trong lòng tràn đầy ấm áp, hiếm có giây phút khoảnh khắc ấm áp thế này, Viên Miêu cùng thằng bé nghiên cứu cách chơi trò chơi.

Lôi Diệp rửa chén xong, đi ra ngoài nhìn một lớn một nhỏ, trong lòng âm thầm thở dài, cái nhà này, cuối cùng cũng có một đứa trẻ con.

Bình Bình dùng ngón tay chạm vào khắp nơi, mỗi một biểu tượng đều phải nhấn mở một cái. Điện thoại di động của Chư Nhất Hành rất đơn giản, đó là phong cách từ trước tới giờ của anh, nhưng cũng không đơn giản quá, màn hình chờ điện thoại cùng hình nền điện thoại trước sau như một đều có một màu sắc. Lịch sử cuộc gọi, sổ địa chỉ, thông tin của anh ấy, thiết bị kết nối với ngân hàng trực tuyến, bản ghi nhớ, ghi chú trên icloud, Wechat của anh ấy. Mỗi lần mở một cái, Viên Miêu liền tiện tay xóa sạch sẽ. Ghi chú, ngân hàng trực tuyến và Wechat, Bình Bình cũng không có mở ra, rất thuận tiện cho cô gỡ cài đặt mấy cái này.

Điều duy nhất cô không biết làm sao, đó chính là đổi một khẩu ở màn hình chờ. Đây là những gì khi cô leo lên xe buýt và cầm lấy điện thoại để gọi điện về nhà, một lúc mới phát hiện ra, cô do dự một chút, nhập một dãy số, sau đó bấm vào.

“Nhất Hành, mật khẩu của chúng là sinh nhật của anh và sinh nhật của em, chính là để cầu bình an. Anh thêm mật khẩu vào, đó chính là nhà của chúng ta.”