Chương 28

Chương 28: Quá khứ

Editor: peeWan

______________________

Tô Vận không chạy bộ về ký túc xá mà đến bên hồ nước trong bệnh viện. Đêm cuối thu se lạnh, người tản bộ bên hồ cũng không nhiều.

Cô tựa người bên lan can hồ, nhìn mặt nước tĩnh mịch mà ngẩn người.

Tưởng Mộ Thừa gọi điện thoại cho cô, cô không nhận, cô không thích việc trong lòng anh có người khác, tính chiếm hữu của cô đối với anh đã đến mức phi lý, đối với cô là một việc rất xót xa.

Lúc ấy cô nhỏ nhen, ghen ti đã nói ra những lời không hay, nhưng anh cũng bảo vệ người phụ nữ đó.

Nếu tính về động lực, cô đã thua hoàn toàn.

Thời điểm đó, cô cảm giác Tưởng Mộ Thừa như người xa lạ, có thể vì tới giờ cô vẫn không quá hiểu anh, cô không biết về quá khứ của anh, không biết anh từng yêu ai, bây giờ đã buông được chưa, cái gì cô cũng không biết.

Có tiếng bước chân tới gần, Tô Vận theo bản năng quay đầu đi, cô không nghĩ sẽ gặp anh ta ở đây.

Cô dùng mu bàn tay quẹt đi nước mắt trên má, nhẹ nhàng thở ra, điều chỉnh hô hấp, luyện tập biểu cảm rồi mới quay đầu lại, gượng cười: "Trùng hợp quá."

Phó Minh Diễm không nói chuyện, tựa người trên một lan can khác, nhìn chằm chằm cô vài giây, anh ta khé hắng giọng, nhưng lại chẳng nói gì, lấy trong túi ra một điếu thuốc, tự mình châm lửa rồi đưa hộp thuốc cho cô.

Tô Vận kinh ngạc nhìn anh ta, dường như không rõ, sau lại như hiểu ra. Ngón tay cô run rẩy lấy một điếu, anh ta đưa bật lửa cho cô.

Cô nhớ đến lần đầu mình hút thuốc là ở khu phục vụ, lúc đó suýt nữa cô đã chảy nước mắt.

Hút thuốc đúng là không giống phẫu thuật, cô không có thiên phú ở lĩnh vực này, không có thầy thì không thể học được. Mặc dù đây là lần thứ hai hút thuốc, cô vẫn bị sặc.

Nên rất tự nhiên mà chảy nước mắt.

Trong khoảng thời gian sau đó, chỉ có hai luồng khói bốc lên theo gió, cuốn vào không trung rồi biến mất sau màn đêm.

Tô Vận quay mặt về phía hồ, Phó Minh Diễm thì quay lưng lại.

Không ai nhìn ai.

Im lặng như vậy là cô nhớ đến cái đêm anh ta chia tay với cô. Anh bị gia đình ép buộc phải từ nước ngoài trở về, ngày đó anh ta đến vội vàng, chẳng hề chào hỏi cô một câu.

Người thông minh như cô có thể đoán được kết cục của bọn họ là như thế nào.

Trong căn hộ nhỏ của hai người, cô lặng lẽ ôm anh, anh sẽ mãi không thể quên được dáng vẻ lanh lợi đó của cô.

Sau, cô chủ động hôn anh, hai người như lao vào cắn xé nhau, câu chuyện này rất mơ hồ, lúc đó anh ta hy vọng thời điểm đó là tận thế, trên mặt toàn là nước mắt.

Cả ngày, hai người không nói một câu, mọi thứ xung quanh đều ngập trong bi thương.

Màn đêm buông xuống như đã định, anh ta phải đi đến sân bay, cô vẫn không nói chuyện, cố gắng lôi kéo ống tay áo không cho anh ta đi, cứ như vậy lại giằng co nửa giờ, cuối cùng anh ta nhẫn tâm gỡ từng ngón tay của cô ra.

Anh gỡ tay phải, cô nắm bằng tay trái rất nhanh, không biết lặp lại bao nhiêu lần, tay cô bị gỡ đến đỏ ửng, sau, anh ta không thể tàn nhẫn mà gỡ tay cô ra tiếp.

Cuối cùng hai tay cô cùng buông ra, chớp mắt một cái, anh ta tựa như diều đứt dây.

Từ nay về sau chẳng thể dựa vào.

Thời điểm máy bay cất cánh, anh ta biết, anh ta đã đánh mất cô gái nhỏ của mình, sẽ chẳng thể tìm lại được nữa.

Duyên phận của cô và anh ta không thể kéo dài nửa đời người rồi.

Bây giờ gặp lại đã là năm năm sau, anh ta nghĩ cô sẽ hạnh phúc, nhưng anh ta thấy mọi thứ như quay về năm năm trước, anh ta nhìn thấy cô khổ sở, nhưng chẳng thể làm được gì.

Nước mắt của cô so với vạn kiếm còn sắc bén hơn.

Anh ta thấy mình như bị nghẹt thở.

Phó Minh Diễm vẩy tàn thuốc trên lan can, không nhìn cô cô, "Cãi nhau với... anh ta?"

"Không." Giọng mũi của cô rất nặng, vừa nói xong, nước mắt lại rơi trên lan can, lúc này, cô không biết tại sao mình lại làm nói dối như vậy, là do Tưởng Mộ Thừa không quan tâm, hay vì Phó Minh Diễm đã đánh mất cô năm năm trước?

Bản thân cô cũng chẳng thể nói được.

Phó Minh Diễm lơ đãng ngẩng đầu, đột nhiên giao với một ánh mắt lạnh căm, yên lặng đối mặt một lúc, anh ta quay mặt nói với Tô Vận: "Anh về trước."

Tô Vận 'ừ' một tiếng, tiếp tục ngẩn người nhìn mặt hồ.

Lúc này di động lại rung lên vài cái, cô đoán là Tưởng Mộ Thừa nhắn tin, tuy rằng không muốn để ý đến anh nhưng vẫn bất giác mở điện thoại lên xem.

Tưởng Mộ Thừa: [Nếu em quay đầu thấy anh thì đừng tức giận nữa, được không?]

Tô Vận cứng đờ, cô chậm rãi quay đầu lại, Tưởng Mộ Thừa xuất hiện trong tầm mắt của cô, hai tay bỏ trong túi, cách đó mười mét.

Ở dưới ánh đèn đường, cả người anh như được phủ lên một lớp vàng, trong trẻo nhưng lạnh lùng tự phụ.

Tưởng Mộ Thừa bước đến.

Tô Vận lại quay đầu đi, tủi thân vô cớ, không muốn để ý đến anh.

Tưởng Mộ Thừa đi đến phía sau cô, xoay người cô lại ôm vào lòng, hai mắt cô sưng đỏ như quả hạch, mũi cũng đỏ bừng, trên người còn có phảng phất mùi thuốc lá.

Tưởng Mộ Thừa bắt lấy hai tay cô vòng qua eo anh, sau khi anh buông ra, tay cô lại buông thõng ngay lập tức, anh yên lặng thở dài, một lần nữa ôm cô vào lòng.

Thân thể của cô cứng đờ, bài xích sự đυ.ng chạm của anh, nhưng cô lại lười làm như vậy, đây có phải bạo lực lạnh không?

Tô Vận rũ mắt, cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện: "Tưởng Mộ Thừa, em không có sức đôi co với anh, buông em ra, anh như vậy rất nhàm chán đấy."

Tưởng Mộ Thừa theo bản năng siết chặt cánh tay, giọng nói trầm khàn: "Tô Vận, đây là lần cuối cùng chúng ta cãi nhau, từ nay về sau đều nhường em."

Tô Vận không lên tiếng, nói cô bất động thanh sắc là sai, cũng không đủ để cô tha thứ cho anh.

Tưởng Mộ Thừa nhẹ nhàng dùng cằm vuốt ve đỉnh đầu của cô, giọng nói của anh rất nhẹ nhàng xen lẫn vài phần bất lực: "Vì một người phụ nữ anh chưa từng quan tâm mà tức giận với anh, em có ngốc không vậy?"

Tô Vận ngửa đầu nhìn anh tức giận, giọng điệu rất tệ: "Không để trong lòng mà mở văn phòng luật, lại còn che chở cho cô ấy, Tưởng Mộ Thừa, anh có phải ngốc không?"

Tưởng Mộ Thừa đưa tay lên lau nước mắt cho cô, "Anh chỉ muốn yên tâm vì cô ấy đã thành bạn gái cũ thôi. Anh giúp cô ấy đơn giản vì gia cảnh cô ấy rất đáng thương, anh không tiện nói chi tiết vì nó liên quan đến quyền riêng tư của cô ấy."

Tô Vận không lên tiếng, nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống, cô cảm thấy sau khi ở cùng Tưởng Mộ Thừa, cả người như làm từ nước vậy, động một cái là tủi thân, rồi mưa nhỏ mưa to.

Tưởng Mộ Thừa cúi đầu hôn nước mắt của cô, nuốt hết toàn bộ: "Tô Vận, em là người đầu tiên dám tức giận với anh, anh lại tự nguyện chấp nhận tất cả. Em còn tự mình phân cao thấp làm gì?"

Tô Vận thừa nhận cô đang tự phân cao thấp với bản thân, nhưng cô không thể vượt qua vướng mắc trong lòng.

Cô vẫn để bụng: "Cô ấy biết anh trở về, em thì không, chuyện gì mà anh có thể bàn với cô ấy mà không phải em? Chuyện này không thể để luật sư khác giải quyết phải không?"

Giọng của cô càng ngày càng kích động, trong mắt đầy sự tủi thân.

Tưởng Mộ Thừa: "..." Đối mặt với câu hỏi hung hăng của cô, anh không biết phải trả lời như thế nào. Thật ra nếu anh nói với cô rằng anh vì vụ án của Tô Thế Khải thì sẽ chẳng có hiểu lầm gì.

Nhưng anh không muốn cô phải buồn vì chuyện này mỗi ngày.

Tô Vận đợi đến câu trả lời của anh có chút không kiên nhẫn, hai mắt đẫm lệ nhìn thẳng anh: "Tưởng Mộ Thừa, nếu tối nay anh không giải thích rõ ràng, bọn mình không xong đâu. Em không muốn giữ chuyện trong lòng, cũng không thích đoán tới đoán lui, em chán giận dỗi với anh rồi, cảm giác khó chịu lắm."

Cô nhìn về phía nơi khác: "Em đi làm rất áp lực, có đôi khi phải đứng năm sáu tiếng vì ca phẫu thuật phức tạp, không được phạm chút sai lầm nào, có khi còn có 2 cuộc giải phẫu, bước ra khỏi phòng phẫu thuật mệt không ra hơi. Sau khi tan làm đã muốn ở cạnh anh, nhìn thấy anh là thấy hết mệt mỏi, cho nên... em không muốn cãi nhau với anh, vốn muốn hoà thuận, nhưng với anh lại lòng dạ hẹp hòi. Tưởng Mộ Thừa, anh nói em biết em phải làm sao đây chứ?"

Tưởng Mộ Thừa dùng sức ôm cô, trong lòng lẫn lộn đủ vị.

"Tô Vận, em có thể tin tưởng anh vô điều kiện một lần không? Đừng hỏi tại sao, chỉ cần tin anh một lần thôi."

Tô Vận không nói lời nào, cũng không nhìn anh. Bởi vì cô không biết cô phải tin anh thế nào, nghĩ đến Hạ Kiều trong lòng cô sẽ không thoải mái, cô thật sự muốn lừa dối chính mình nói không sao sao?

Tưởng Mộ Thừa nhìn cô thật lâu, mãi đến khi mây mù vây quanh ánh trăng đều tản đi, ánh trăng chiếu vào sườn mặt của cô, lạnh lùng mà quật cường, cô vẫn không định tha cho anh.

Tưởng Mộ Thừa cúi đầu hôn lên mắt cô, một lúc sau mới nói: "Ngày mai anh đi gặp Hạ Kiều với Trì Hướng Đông để giải thích một số việc quan trọng, những chuyện còn lại giao cho trợ lý Khương, sau này sẽ không gặp Hạ Kiều nữa."

Anh bịt tai cô lại, "Buổi tối anh không nên nói như vậy với em."

Tô Vận cuối cùng cũng đợi được sự thoả hiệp của anh, trước đó cô chỉ ước ao thật xa vời từ tận đáy lòng, hóa ra ước mơ thực sự có thể tồn tại. Nếu nó thành hiện thực thì sao?...

Sau đó, cô tự khinh bỉ bản thân một cách dữ dội từ tận đáy lòng, từ khi nào giấc mơ của cô lại là anh không gặp mặt bạn gái cũ nữa?

Cô thật sự quá không tự tin và xót xa rồi.

Gió thu thổi qua, Tô Vận không khỏi co người lại một chút, Tưởng Mộ Thừa mở vạt áo gió ôm cô vào, hai tay Tô Vận để trên ngực anh, vẫn có chút bất mãn mà từ chối anh.

Tưởng Mộ Thừa cũng không quan tâm lắm, anh ôm cô thật chặt, bắt đầu tính sổ, "Tô Vận, rút lại câu nói trước đó của em đi."

Tô Vận hơi giật mình, nháy mắt suy nghĩ cẩn thận, nhưng lại ra vẻ không hiểu, "Câu nào?"

Tưởng Mộ Thừa: "Em biết câu nào." 'Nếu anh ta ly hôn, em chắc chắn sẽ ở bên anh ấy đó.'

Tô Vận ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt loé lên tia xảo quyệt, muốn trả thù: "Em quên rồi, như vậy đi, anh nói em nghe thử ."

Tưởng Mộ Thừa giơ tay lên, ngón trỏ nhẹ nhàng trượt xuống hai má cô, trượt xuống cằm nhéo một cái thật mạnh, cúi đầu cắn, Tô Vân đau đớn hít vào một hơi lạnh.

Cô muốn rút lui, lại bị Tưởng Mộ Thừa dùng một cánh tay ôm chặt lấy.

Tưởng Mộ Thừa cắn cằm của cô rồi dời xuống hôn cô, Tô Vận biết anh muốn lưu lại dấu vết trên người cô, anh hôn không quá mạnh, nếu cô còn không nói chuyện, anh sẽ trồng đầy dâu trên đó, ngày mai cô phải gặp người khác thế nào đây?

Cô buông vũ khí đầu hàng: "Tưởng Mộ Thừa, em rút."

Tưởng Mộ Thừa buông cổ cô ra, khóe miệng hướng về phía cô, giọng nói quyến rũ: "Rút lại cái gì?"

"Không cùng... anh ấy."

Tưởng Mộ Thừa không hài lòng: "Còn một câu nữa."

Tô Vận biết anh muốn nghe gì, nhưng cô không muốn cho anh thoả mãn, giọng điệu vô tội: "Tưởng Mộ Thừa, anh là người đàn ông đẹp trai nhất trong ma kính, đẹp đến mức không có bạn."

Tưởng Mộ Thừa: "..." Cuối cùng bị cô chọc tức đến mức bật cười.

Anh cúi đầu hôn lên môi cô.

Tô Vận từ chối theo bản năng muốn đẩy anh ra, nhưng chênh lệch sức mạnh giữa nam nữ quá lớn, cô mệt thở hổn hển cũng không mảy may đến anh, anh vững như núi.

Cuối cùng Tô Vận không còn cách nào khác, trực tiếp cắn môi anh, mùi máu tươi tràn ngập trong miệng hai người, anh vẫn không buông cô ra, khuấy động lưỡi khiến cô khịt mũi vì đau.

Lúc Tưởng Mộ Thừa buông ra, Tô Vận tức đến mức đỏ cả mắt, "Tưởng Mộ Thừa, anh thích bắt nạt người khác vậy!" Cô giơ chân đá anh, Tưởng Mộ Thừa cũng không né tránh, lại vươn tay ôm cô vào lòng.

Sau khi ở bên hồ vài phút, Tưởng Mộ Thừa nắm tay cô đi đến cửa bệnh viện, Tô Vận muốn thoát khỏi anh, nhưng anh càng giữ chặt hơn.

Tô Vận khăng khăng phải về ký túc xá, Tưởng Mộ Thừa đương nhiên không đồng ý.

"Tưởng Mộ Thừa, tối nay em không muốn đến chỗ anh." Mặc dù trong lòng cô đã tha thứ cho anh, nhưng cô không muốn lại bị đưa đến bên giường anh.

"Sau này chỉ cần anh không đi công tác, em phải nằm cạnh anh." Tưởng Mộ Thừa nghiêng người nhìn cô, giọng nói sâu xa: "Nếu em không khoẻ, anh sẽ không ép buộc em."

Tô Vận vẫn kiên trì: "... Tối nay em muốn ngủ một mình."

"Được, anh ở bên cạnh nhìn em ngủ."

Tô Vận siết chặt cánh tay anh: "Anh buông em ra, em không phải trẻ con, không cần người lớn dỗ ngủ."

Tưởng Mộ Thừa dừng lại nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo khiến Tô Vận không khỏi rùng mình, sau đó chợt nghe anh nói: "Tô Vận, em có biết đêm nào anh cũng gặp ác mộng không?"

Tô Vận không nói chuyện, sắc mặt hơi thay đổi, trước đây cô thường bị giật mình tỉnh giấc, đôi khi tỉnh dậy vào nửa đêm, cô không thể phân biệt được đó là thực hay mơ.

Chỉ có nước mắt là thật.

Có một khoảng thời gian rất dài, cô bị điếc, bất kể mơ hay thực. Quá khứ đau khổ đó cứ như một cơn ác mộng cô không thể thoát khỏi.