Chương 15

Hôm sau.

8 rưỡi sáng, Tô Vận đưa Điền Điềm đi khám thai ở khoa sản.

“Điền Điềm.” Một âm thanh mềm mại từ đằng sau vọng đến.

Tô Vận và Điền Điềm cùng quay lại.

Điền Điềm không nghĩ tới gặp được Tưởng Tiểu Mễ ở chỗ này, dù cô và Tưởng Tiểu Mễ không thân lắm nhưng khi hai bộ phận cùng hợp tác, các cô sẽ làm việc với nhau, lúc gặp mặt cũng sẽ chào hỏi đối phương.

Điền Điềm thấy người đàn ông bên cạnh Tưởng Tiểu Mễ trong bụng không khỏi suy nghĩ, người đàn ông này cũng khí thế quá đi, khiến cho người phụ nữ bên cạnh như bị lép vế.

Điền Điềm dùng cánh tay cọ cọ Tô Vận, nhỏ giọng nhắc nhở: “Cô ấy chính là Tưởng Tiểu Mễ, người đàn ông kia không phải chồng cô ấy, không biết là chú hay bác gì đó.”

Nói xong, Tưởng Tiểu Mễ cũng đến gần.

“Thật trùng hợp, không nghĩ lại gặp cô ở chỗ này, cô mấy tháng rồi?” Tưởng Tiểu Mễ cười hỏi Điền Điềm, bởi vì cùng là thai phụ nên họ dường như thân thiết hơn.

“Hơn bốn tháng, cô cũng sắp đến ngày sinh dự tính rồi chứ?”

“Ừm, nhưng chưa đâu, còn khoảng hai tháng nữa, không biết sẽ sinh sớm hay không.”

Blah blah, hai người phụ nữ có thai này không có việc gì liền trò chuyện một thôi một hồi, các cô ấy còn kéo tay nhau tự đi vào khu khám.

Vậy là cũng quên luôn người đi cùng mình.

Tô Vận nhìn Tưởng Mộ Thừa, chột dạ gọi: “Anh tư.”

Tưởng Mộ Thừa như suy tư gì nhìn cô, không trả lời.

Tô Vận hơi sợ, chắc đêm đó anh cũng không biết cô là ‘ nghe đồn nửa thật nửa giả ’ chứ?

Chắc là không, Lâm Việt không nói sẽ không ai biết.

Cô không đủ chí khí để đối mặt nữa, nhưng cũng không thể chưa đánh đã khai.

Tô Vận hơi ngẩng đầu, đối diện với Tưởng Mộ Thừa, làm như chưa có chuyện gì xảy ra mà hỏi: “Người phụ nữ xinh đẹp kia là cháu của anh à?”

“Ừ.” Tưởng Mộ Thừa cằm hướng tới phía hai thai phụ: “Đi thôi.”

Tô Vận đành phải đi cùng anh.

Ngoài mặt cô bình tĩnh nhưng trong lòng đã sớm nổi sóng to gió lớn che lấp trời đất, tất cả khiến trái tim cô lại đập không quy luật.

Nghĩ đến cái bình luận kia, cô hoàn toàn hoảng loạn.

Nếu Tưởng Mộ Thừa biết cô chính là ‘nghe đồn nửa thật nửa giả’ sẽ nghĩ về cô thế nào đây?

Chắc chắn sẽ vô cùng hối hận vì hy sinh thanh danh hình tượng của mình khi giúp cô ở bữa tiệc kia đi.

Làm sao sẽ nói ra cái câu: “Tô Vận, từ giờ em có thể giống như Nhiên Nhiên, không cần quan tâm đến sắc mặt của người khác.”

Chắc chắn là không rồi, khẳng định anh sẽ thấy cô là người phụ nữ tâm cơ.

“Hôm nay không có ca giải phẫu nào?” Tưởng Mộ Thừa bỗng nhiên mở lời.

Tô Vận ngẩn ra, rồi hoàn hồn, “À, buổi sáng không có, buổi chiều em mới có ca.”

“Anh tư!” Là tiếng của một người đàn ông.

Tô Vận ngẩng đầu, chỉ thấy một người đàn ông đẹp trai đang đi tới.

Tưởng Mộ Thừa cười: “Sao cậu lại ở đây?”

Người đàn ông đẹp trai cũng cười: “Em đưa bà xã đi khám định kì.” Sau đó nhìn về phía Tô Vận, vươn tay: “Em chào tứ tẩu, chúng ta gặp qua ở tiệc sinh nhật Lâm Việt rồi.”

Tô Vận: “…”

Cô xấu hổ đến mức bên tai đều phiếm hồng.

Anh ta gọi mình là tứ tẩu.

Tô Vận rất nhanh duỗi tay: “Rất vui được gặp anh.”

Họ nhẹ nhàng bắt tay rồi ngay sau đó tách ra.

Người đàn ông nhìn Tô Vận, sau lại nhìn Tưởng Mộ Thừa, khóe miệng đầy ý cười không rõ, “Anh cũng đưa tứ tẩu đến đây …” còn chưa kịp nói hai chữ ‘khám thai’ thì di động của anh ta reo đúng lúc. Anh móc điện thoại ra nhìn rồi cười xin lỗi bọn họ: “Lần sau gặp vậy, vợ em gọi rồi.”

Sau đó anh ta vẫy tay rồi rời đi.

Tô Vận càng thêm xấu hổ, bị người khác hiểu lầm là bọn họ sắp có con, việc này thật là…

Tưởng Mộ Thừa liếc mắt nhìn cô: “Tô Vận.”

“Dạ?” Tô Vận mờ mịt ngẩng đầu.

“Em thuê nhà của Lâm Việt?”

“Đúng vậy, chỗ đó ngay đối diện bệnh viện nên rất tiện.”

Tưởng Mộ Thừa gật đầu: “Anh có để vài đồ ở đó, khi nào em rảnh ở nhà dọn đồ thì để anh mang chỗ đồ đó đi.” Dứt lời, anh lấy di động ra, “Cho anh số của em đi? Khi nào dọn thì gọi anh.”

Tô Vận: “…”

Cô hoàn toàn há hốc mồm.

Bởi vì cô đã từng gọi Tưởng Mộ Thừa, chính là cái đêm cô gọi giải thích chuyện kia.

Nếu, nếu Tưởng Mộ Thừa lúc đó lưu lại số của cô, giờ cô gọi cho anh chẳng phải sẽ lộ tẩy sao?

Làm sao bây giờ?

Tưởng Mộ Thừa hơi hơi nhíu mày, cố gắng nhịn cười: “Em không nhớ số điện thoại của mình?”

Tô Vận cắn môi dưới, không lên tiếng.

Tưởng Mộ Thừa: “Không nhớ không sao, để anh đọc số của anh sau đó em gọi lại luôn là được.”

Tô Vận vẫn là cúi đầu giả chết.

Tưởng Mộ Thừa hạ giọng xuống, hơi cười: “Di động cũng không mang à?”

Mặt Tô Vận so với bảng màu còn đặc sắc hơn.

Anh tuyệt đối là cố ý!

Tưởng Mộ Thừa xoa đầu cô giống như một đứa nhỏ: “Anh biết em bận rộn, trí nhớ cũng không tốt lắm. Không sao, anh sẽ hỏi Lâm Việt sau vậy.”

Tô Vận rốt cuộc ngẩng đầu, vẻ mặt nghẹn khuất: “Tưởng Mộ Thừa!”

Tưởng Mộ Thừa cười khẽ: “Hoá ra biết anh là ai à.”

Nhìn bộ dạng tức giận cùng xấu hổ của cô, tâm trạng của anh tốt hẳn lên.

Tô Vận vừa khẩn trương vừa xấu hổ, đấu tranh với bản thân nửa ngày mới dám hỏi: “Anh biết em là ‘ nghe đồn nửa thật nửa giả ’ từ bao giờ?”

“Cửa hàng tự phục vụ.”

“Hả…”

Đậu má!

Tô Vận cảm thấy sống lưng như đóng băng.

Di động Tưởng Mộ Thừa đúng lúc vang lên, anh nhìn màn hình, là điện thoại của trợ lý.

“Alo.”

Đầu kia điện thoại không biết nói gì đó, Tưởng Mộ Thừa trở nên nghiêm túc, cuối cùng nói, “Cậu qua đó một chuyến đi.”

Cúp điện thoại xong, Tưởng Mộ Thừa cầm di động như nghĩ gì đó.

Tô Vận đoán đó là điện thoại về công việc, chỉ là cuộc gọi này khiến anh không vui thì phải.

Anh không nói gì, cô cũng không dám lên tiếng.

Trầm mặc một lúc, Tưởng Mộ Thừa cất di động, hỏi Tô Vận bâng quơ: “Lúc ở cửa hàng tự phục vụ đó là em về quê à?”

Tô Vận trả lời thật thà: “Em về nhà thăm cậu.”

Tưởng Mộ Thừa gật gật đầu, lái sang chuyện khác hỏi: “Ở cửa hàng tự phục vụ em mượn anh điếu thuốc, có nhớ không?”

Ấn tượng không phải là sâu sắc, mà là vô cùng sâu sắc, sẽ không bao giờ quên được.

Tưởng Mộ Thừa nhìn phản ứng của cô thì vô cùng hài lòng, cười như không cười nói: “Vậy là còn nhớ.”

Tô Vận có điểm mờ mịt, chớp chớp mắt, không hiểu anh có ý gì.

Anh nói: “Tô Vận, vậy bao giờ em định trả lại anh điếu thuốc đó?”

Tô Vận: “……”

Cô có thể chửi người không?

*

Sau khi Tưởng Tiểu Mễ khám thai về nhà, cô liền lấy giấy bút ra nhưng dù làm công việc yêu thích nhất nhưng đầu óc cô không tự giác bay xuống nhà bếp.

Điền Điềm nhắc nhở cô khi ở cữ phải kiêng cái nọ cái kia, trong đó có rất nhiều đồ ăn ưa thích của cô. Tốt nhất nên thừa dịp chưa sinh mà ăn nhiều một chút, nếu không đến lúc ở cữ lại thèm muốn chết.

Cô sắp xếp thực đơn hai tháng dài sắp tới, trừ bữa sáng nhất định cô sẽ ăn cơm ở bên ngoài/

Toàn bộ thời gian mang thai vừa rồi, cô hầu như chỉ ăn cơm ở nhà. Hiện giờ bảo bối đã cứng cáp hơn, cô có thể thoải mái hơn một chút rồi.

Thấy Tưởng Mộ Thừa đi làm về, cô liền quấn lấy đòi anh đưa đi ăn bữa tiệc lớn. Tưởng Mộ Thừa không suy nghĩ lập tức từ chối: “Nhà bếp đã làm cơm rồi, ăn ở nhà.”

Tưởng Tiểu Mễ cười gian: “Cháu nói với bác Trương không làm cơm tối rồi. Hiện tại dạ dày cháu bắt đầu hơi đau rồi, chú xem làm thế nào thì làm.”

Sau đó cô lại bổ sung: “Cháu đã gọi Nhiên Bảo rồi, hôm nay sẽ đưa cô nhóc đi ăn bữa tiệc lớn, chú nhẫn tâm làm cô bé thất vọng à?”

Nhiên Nhiên chính là chiếc lá chắn mà Tưởng Tiểu Mễ lôi ra, cô biết anh luôn chiều chuộng cô nhóc ấy.

Tưởng Mộ Thừa liếc xéo cô một cái, không nói gì đi ra ngoài.

Tưởng Tiểu Mễ tung tăng đi theo phía sau anh/

Sau khi đến trường đón Nhiên Nhiên, bọn họ đi đến nhà hàng Tưởng Tiểu Mễ đã đặt bàn.

Dọc đường đi, Nhiên Nhiên cùng Tưởng Tiểu Mễ không ngừng ríu rít. Nhiên Nhiên thích thú sờ sờ bụng Tưởng Tiểu Mễ, đột nhiên chỗ cô bé sờ có động, Nhiên Nhiên sợ hãi rụt tay lại.

Nhiên Nhiên vừa mừng vừa sợ: “Đây chính là thai đạp trong truyền thuyết ư?”

Tưởng Tiểu Mễ: “Đúng vậy, thần kỳ không?”

“Vâng, kì diệu thật đấy. Ai nha, chị, em còn trẻ như này đã phải làm dì nhỏ, ha ha.” Nhiên Nhiên nghĩ cô còn nhỏ như vậy đã làm dì nhỏ liền thấy rất thú vị. Sau đó, cô nhóc còn phát hiện ra một chuyện khác thú vị hơn.

Tưởng Mộ Thừa ghế phụ, Nhiên Nhiên nhướn người lên nói “Cậu, cậu sắp lên chức ông rồi, có chờ mong không thế? Cậu nói chút cảm nhận của người sắp lên làm ông nào?”

Tưởng Mộ Thừa lười không phản ứng, kết quả khiến Tưởng Tiểu Mễ cười không ngừng được.

Nhiên Nhiên còn cố ý đổ thêm dầu vào lửa, vỗ vai Tưởng Mộ Thừa: “Cậu, là hạnh phúc không nói nên lời à?”

Mặt Tưởng Mộ Thừa đen sì, quay đầu lại nhìn chằm chằm Nhiên Nhiên vài giây, hỏi cô bé: “Sắp đến kì thi rồi, đã ôn tập môn văn kĩ chưa?”

Nhiên Nhiên nháy mắt nín thở, bởi vì từ nhỏ đến lớn, điểm văn của cô bé chưa từng đạt tới mức chấp nhận được, toàn là đứng đầu từ dưới lên. Nhưng cô bé vốn ngang ngạnh, không ai bảo được. Duy chỉ có Tưởng Mộ Thừa cố tình cưỡng ép cô nhóc.

Nhiên Nhiên khó chịu đánh vào vai anh thùm thụp.

Cô nhóc là kẻ có thù tất báo, liền nói: “Cậu, chúng ta chỉ có ba người mà đi ăn một bữa lớn, như vậy sẽ rất lẻ phải không. Hai cậu gọi bác sĩ Tô đến đây cùng đi.”

Tưởng Tiểu Mễ không biết bác sĩ Tô là ai, tối đó cô cũng không đến hội sở thế nên cũng không biết đến màn máu chó hôm đó, liền hỏi: “Bác sĩ Tô là ai? Bác sĩ nữ sao?”

Nhiên Nhiên cười tủm tỉm: “Bác sĩ Tô là bác sĩ riêng của cậu nha.”

“Chú tư bị làm sao vậy?” Tưởng Tiểu Mễ cũng khẩn trương lên.

Tưởng Mộ Thừa dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Nhiên Nhiên, nhưng Nhiên Nhiên giả vờ không thấy, trả lời Tưởng Tiểu Mễ: “À, bác sĩ Tô chính là chuyên gia về thận.”

‘ phụt ’ một tiếng, Tưởng Tiểu Mễ bật cười không kiềm lại được, cô phát hiện đây chính là Nhiên Nhiên đang trả thù Tưởng Mộ Thừa vừa rồi nói móc cô bé học văn không tốt.

Tưởng Mộ Thừa lạnh giọng quát lớn: “Nhiên Nhiên, cháu không còn nhỏ nữa, tại sao không có lễ phép thế! Lúc nhỏ không cậu đã dạy thế nào hả?”

Nhiên Nhiên trợn mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Là ai quỵt nợ người khác lại còn nói cháu! Hừ!”

Tưởng Mộ Thừa: “……”

Anh không nghĩ tới chính mình cũng có ngày nghèo từ đuối lý.

Mà hết thảy lại còn liên quan đến Tô Vận.

Sau khi tới nhà hàng, Tưởng Tiểu Mễ cùng Nhiên Nhiên bàn về bộ phim mới hết công chiếu.

Tưởng Tiểu Mễ tiếc nuối khi mình không thể đến rạp xem, bởi vì lúc đó cô đang phải ở nhà kiêng kem.

Nhiên Nhiên an ủi: “Không có việc gì, đến lúc đó nhất định cậu sẽ bao chị đi xem. Đừng nói là mấy ngày công chiếu, chính là phim của năm trước, chỉ cần chị muốn nhất định cậu cũng sẽ nghĩ ra cách cho chị xem nó ở rạp.”

Tưởng Tiểu Mễ lắc đầu: “Thôi đi, thật lãng phí, chị sẽ đợi nó trên mạng vậy.”

Nhiên Nhiên chế nhạo cô: “Xì, nhìn chị giống người tiết kiệm lắm sao.”

“Em cho rằng chị sẽ giống em sao, đòi đầu tư mấy ngàn vạn vào phim điện ảnh, nói không xem là không xem.” Tưởng Tiểu Mễ đột nhiên nghĩ đến cái gì, lấy ra trong túi một phong thư đưa Nhiên Nhiên: “À trên đường tiện thể lấy được thứ này, thưởng cho em.”

Nhiên Nhiên mở phong thư ra, bên trong là chữ ký của Tô Nịnh Nịnh cùng ảnh của cô ấy, cái ảnh mà tìm trên mạng nhất định không có.

Nhiên Nhiên nhanh chóng nhét phong thư vào cặp sách rồi thơm Tưởng Tiểu Mễ một cái “Chị, em yêu chị muốn chết, sao chị lại có ảnh chụp ấy thế?”

“Cuối năm Tô Nịnh Nịnh có một bộ phim điện ảnh, chồng chị là nhà đầu tư lớn nhất, muốn lấy một cái ảnh không public còn cần một chút lòng thành đấy.”

Nhiên Nhiên vui đến mức suýt khóc: “Chị, có phải chị bảo anh ấy chọn Tô Nịnh Nịnh là diễn viên chính đúng không? Em biết anh chị yêu em nhất mà.”

Tưởng Tiểu Mễ đả kích cô bé: “Nhiên Bảo, tự luyến là một loại bệnh đấy, em đến giai đoạn nguy kịch rồi.”

Nhưng mà trên thực tế, chính cô đã nói với chồng là Nhiên Nhiên thích Tô Nịnh Nịnh. Mà đích thật diễn xuất của Tô Nịnh Nịnh rất tốt, khí chất lẫn hình tượng đều thích hợp với vai chính.

Tưởng Mộ Thừa bị bỏ rơi một bên bỗng lên tiếng: “Nhiên Nhiên, cháu thích ai cậu không quan tâm, chính là một vừa hai phải thôi, phải lo học hành tử thế, nghe không?”

Nhiên Nhiên trả lời có lệ: “Được rồi được rồi, cháu đã biết. Từ nay về sau cháu sẽ một lòng một dạ với Tô Nịnh Nịnh, chăm chỉ học hành.”

Tưởng Tiểu Mễ uống nước trái cây rồi hỏi Nhiên Nhiên: “Nhiên Bảo, sao tự dưng không thích Diệp Tình Lam nữa?”

Nhiên Nhiên nhìn ra phía sau Tưởng Tiểu Mễ, cằm hất nhẹ lên, “Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.”

Tưởng Tiểu Mễ quay đầu lại, chỉ thấy Diệp Tình Lam đang đeo khẩu trang, kéo Viên Dĩnh đi về hướng bọn họ ngồi.