Chương 37: Vậy anh có thương em không?

Đến đảo lần này mọi người sẽ ở lại biệt thự của Trương Kiến Văn, lần trước đến đang được xây dựng hiện tại đã được hoàn thành rồi.

Trương Ái Như và Phạm Quốc Thiên Bảo đã vào phòng và sắp xếp đồ đạc của mình, cô đang đứng ở tủ quần áo để sắp xếp đồ vào tủ.

Lúc này Phạm Quốc Thiên Bảo đi đến ôm cô từ phía sau, môi anh lướt qua má của cô và đi xuống cổ anh hé môi mυ"ŧ lấy cổ cô.

Trương Ái Như giật mình nói:

- Anh buông tay ra em đi em đang soạn đồ mà.

- Không, anh muốn ôm.

Trương Ái Như cũng bó tay với anh nói:

- Anh đi tắm rửa và lên giường ngủ trước đi, em đang bận rồi.

- Không, anh muốn như thế này hơn.

Vòng tay siết chặt cô một chút rồi anh nói:

- Em có nhớ anh từng nói gì với Kiến Văn không?

Trương Ái Như thật sự là quên mất rồi, cô nói:

- Lâu quá rồi em thật sự không nhớ.

Phạm Quốc Thiên Bảo duy chuyển đến vành tai của cô nói:

- Lần đó anh nói, biết đâu sau này anh sẽ đến đây cùng người thương thì sao? Và không ngờ là hôm nay anh đến đây với em.

Trương Ái Như nhớ lại rồi anh có từng nói, cô lém lỉnh hỏi anh:

- Vậy anh có thương em không?

Anh ngước mắt lên nhìn cô và vươn tay nhéo nhẹ mũi cô nói:



- Đương nhiên là thương rồi, anh đã thương em từ khi em còn nhỏ mà ngốc.

- Ý em không phải là thế em…

Anh để một ngón tay lên môi cô và nói:

- Em chỉ cần biết là anh luôn thương yêu em, còn vấn đề em muốn biết anh hiểu nhưng có thể cho anh thêm thời gian được không?

Trương Ái Như nghe anh nói như vậy thì cô gật đầu, cô định xoay người lại tiếp tục công việc của mình.

Phạm Quốc Thiên Bảo kéo lấy vòng eo tinh xảo, xoay cô lại và giữ chặt cô vào trong l*иg ngực, anh nói:

- Tiểu Như anh không muốn em khóc vì anh thêm nữa, nên có chuyện gì em cũng phải nói với anh hết được không?

Cô gật đầu đồng ý với anh, Phạm Quốc Thiên Bảo chậm rãi cúi đầu bờ môi nóng bỏng hôn lên đôi môi mềm mại của cô, rồi ra sức nghiền lấy đôi môi non mềm, đầu lưỡi tham lam tiến vào trong khoang miệng cô.

Bởi vì Trương Ái Như đang mặc đầm maxi cổ yếm, nên chỉ cần một cái rút dây, cả cái đầm của cô yên vị dưới đất, trên người cô chỉ còn lại 2 miến dán ngực và cái qυầи ɭóŧ màu trắng.

Trước đây hai người quan hệ đều là buổi tối tắc đèn, hôm nay trời vẫn còn sáng nên tiểu Như ngại ngùng, đẩy anh ra cô quay lại đưa lưng về phía anh nói:

- Anh à, giờ này còn sáng.

Phạm Quốc Thiên Bảo mỉm cười tiếng tới ôm cô vào lòng tay lớn của anh đưa lên kéo tay cô ra, và nói:

- Trên cơ thể của em anh đều thấy hết rồi, với lại chúng ta đã làm bao nhiêu lần rồi sao em vẫn còn ngại như thế.

- Nhưng mà… ưm…

Lời còn chưa nói hết đã bị Phạm Quốc Thiên Bảo cướp lấy môi cô càng quét, một tay anh đưa lên phía trước rỡ hai miếng dán ngực ra, và xoa bóp nhẹ nhàng đôi gò bồng đảo của cô.

Một tay anh đi xuống lướt qua cái bụng không chút mở thừa của cô, rồi đi thẳng vào đường hầm bí ẩn kia mà trêu ghẹo.

Trương Ái Như làm sao còn sức chống cự lại anh, chỉ một lúc sau cô đã mềm nhũn trong lòng của anh.

Phạm Quốc Thiên Bảo mỉm cười vừa nói với cô vừa cúi xuống ẩm cô đến giường ngủ:

- Xem ra vợ anh rất nhạy cảm nhỉ.



Trương Ái Như ngại ngùng đỏ mặt, câu cổ anh nói:

- Anh thật lưu manh.

Đặt Trương Ái Như xuống giường anh nói:

- Anh chỉ lưu manh với một mình em.

Phạm Quốc Thiên Bảo cúi xuống hôn lên môi cô, anh vô cùng dịu dàng, lại kiên nhẫn cùng cô môi lưỡi đan xen vô cùng ngọt ngào.

Tay Phạm Quốc Thiên Bảo duy chuyển xuống dưới nơi gò bồng đào của cô xoa bóp nhẹ nhàng, môi anh rời khỏi đôi môi ngọt ngào duy chuyển xuống dưới ở một bên không được xoa bóp, anh há miệng ra mυ"ŧ lấy.

Trương Ái Như làm sao chịu nổi cô rên rĩ:

- Áaaa… ưm… anh…Thiên Bảo.

Càng nghe thấy tiếng rên của cô anh càng ra sức cắи ʍút̼, anh đổi san bên kia tiếp tục nhẹ nhàng mυ"ŧ lấy kí©h thí©ɧ cơ thể cô.

Một tay anh đi xuống kéo bỏ chiếc qυầи ɭóŧ của cô ra ngoài, vừa hôn cô anh vừa đưa ngón tay từ đùi lẻn vào bên trong mà khuấy động cô.

Tiểu Như càng rên rĩ nhiều hơn:

- Áaa…ư…Thiên Bảo… anh ơi…

Trương Ái Như đã bị anh kí©h thí©ɧ đến hơi thất thần, và đạt cao áo trào trong tay anh.

Phạm Quốc Thiên Bảo mỉm cười, anh ngồi dậy cởi hết quần áo trên người ra, Trương Ái Như ngại ngùng che mặt lại, anh cầm tay cô chạm vào nơi đó.

- Em nhìn xem nó vì ai mà to lên thế này, giờ thì em giúp nó đi.

- Em không biết.

- Vậy thì em vuốt ve nó như thế này nè!

Rồi thì Phạm Quốc Thiên Bảo nhiệt tình hướng dẫn cô làm sao để anh được thoải mái, và rồi với sự hướng dẫn nhiệt tình của anh mà Trương Ái Như mệt đến ngất đi lúc nào không hay.