Chương 3: Thanh Xuân Vườn Trường

Toang rồi, Yên Lạc thầm nghĩ, cô xoay người chạy.

Khi nghe thấy tiếng bước chân lại gần, càng ngày càng rõ, cô càng ra sức chạy về đằng trước.

Bỗng người cô bị một lực kéo về phía sau, cổ tay cô bị nắm chặt, cơ thể theo bản năng bị đổ về sau, đâm vào l*иg ngực đối phương.

Yên Lạc giãy giụa muốn thoát, tiếc thay, sức lực của cô quá nhỏ, vẫn không thể thoát ra khỏi bàn tay đang kìm kẹp cô.

Thấy bản thân không thể làm gì, Yên Lạc cúi đầu im lặng.

Mặc Vũ cúi đầu nhìn người trước mặt không nói lời nào, nhíu mày “Ngẩng đầu”

Cô nghe vậy thì cơ thể không nhịn được run rẩy, đây là Mặc Vũ, người vừa tàn nhẫn ra lệnh xử lý một người mà mặt không biến sắc. Cô không biết bản thân sắp tới sẽ gặp chuyện đáng sợ gì.

Thấy tốc độ lề mề của cô, Mặc Vũ mất kiên nhẫn, tay nắm lấy cằm cô nâng lên, đối diện về phía hắn.

Khuôn mặt cô dần hiện ra với tóc mái dày cùng đôi kính cận, cùng với đó là hai hàng nước mắt đang lăn dài trên má.

“Chậc, có thế đã bị dọa, lá gan nhỏ như vậy cũng dám theo dõi tôi.”

Hai ngón tay hắn nhẹ nhàng đưa lên má cô, sau đó đột nhiên tăng thêm lực, bóp chặt lại, ánh mắt nguy hiểm. “Ai phái cô tới.”

“Không… Không có ai phái tôi tới” Yên Lạc run giọng nói.

Trên má ẩn ẩn đau khiến cô không thể không nâng tay, nắm lấy bàn tay kia muốn xê dịch chút chỉ để bản thân thoải mái hơn.

Khi ngón tay mềm mại, mịn màng đưa lên chạm vào bàn tay thô ráp của hắn, một cảm giác lạ ngứa ngáy như lông chim cọ qua khiến hắn giật mình, không khỏi thả lỏng tay.

Hắn nâng tay bản thân lên nhìn, cảm giác vừa rồi thật lạ.

Trên má không còn cảm giác áp lực như trước, cô thở phào nhẹ nhõm, xin tha: “Tôi chỉ là vô tình đi qua, tôi hứa sẽ giữ bí mật chuyện vừa rồi.”

“Cô nghĩ tôi tin?” Mặc Vũ nhếch mày.

Yên Lạc trầm ngâm vài giây, nhỏ giọng “Vậy làm thế nào anh mới tin.”

Hắn đánh giá cô, nhìn từ trên xuống dưới, cười: “Làm người hầu của tôi 3 tháng.”

“Dạ!?” Cô bất ngờ.

“Thế nào? Không muốn.” Mặc Vũ nhíu mày.

“Dạ không, muốn… muốn ạ.” Cô lắp bắp trả lời.

Hắn rút điện thoại ra từ túi quần, nhìn cô, nói: “Đọc số điện thoại.”

Yên Lạc nghe lời đọc số.

Mặc Vũ thu hồi điện thoại, cười híp mắt: “Từ giờ trở đi, chỉ cần tôi gọi, cô nhất thiết phải nghe, rõ chưa?”

Yên Lạc gật đầu liên tục, chỉ sợ nếu bản thân lắc đầu sẽ gặp chuyện không hay.

Hôm sau, khi cô đang còn trong say giấc nồng thì một tiếng chuông reo lên.

“Rengggggg”

Cô mơ màng chớp chớp mắt, nhìn về phía điện thoại, thấy cái tên quen thuộc xuất hiện trên màn hình, Yên Lạc lập tức ngồi dậy nghe máy. “Dạ”

“Mua bữa sáng mang đến phòng hội trưởng hội học sinh, chi tiết ở phần tin nhắn.” Một giọng nam trầm vang lên.

Sau đó chính là tiếng cúp máy nhanh chóng, cô ngơ ngác vài giây.

Khi nhận ra chuyện như nào, Yên Lạc lập tức nhanh chóng rời giường, sửa soạn đầu tóc, ăn mặc đồng phục, cầm cặp sách chạy ra ngoài cửa.

Ước chừng qua hai mươi phút.

Ngoài hành lang, thời tiết sáng sủa, tiếng nói chuyện cười đùa vui vẻ.

Yên Lạc hít một hơi thật sâu, tay nâng lên gõ cửa.

“Cốc”

“Vào đi”

Cô rón rén đi vào phòng hội học sinh, đóng cửa lại, nhìn người con trai đang làm việc trước mặt.

Mọi người thường nói khi nam nhân tập trung làm việc là lúc họ hấp dẫn nhất, quả không sai. Nay Mặc Vũ khoác áo sơ mi trắng, đôi tay thon dài lật trang giấy, theo từng động tác của hắn, mu bàn tay nhô ra từng đường gân nổi bật đặc trưng cho nam sinh, ánh mắt nghiêm túc nhìn nội dung, mang theo khí chất khác bình thường.