Chương 9
Lần đầu tiên gặp Quý Hàm, Trầm Khánh Khánh mới 19 tuổi, vừabị tai nạn giao thông.
Khi ấy Quý Hàm là một sinh viên y khoa, đúng lúc đang thựctập tại bệnh viện, lại vừa mới luân chuyển đến khoa chỉnh hình học tập. Bác sĩThái hướng dẫn anh trùng hợp lại là bác sĩ phụ trách Trầm Khánh Khánh. Mỗi ngàyTrầm Khánh Khánh đều có thể thấy Quý Hàm theo bác sĩ Thái ra ra vào vào trongphòng bệnh.
Trầm Khánh Khánh bị tai nạn giao thông rất nghiêm trọng. Mấtcả tuần cấp cứu cứu chữa, thông báo bệnh tình nguy kịch những ba lần. Cuối cùng,khi đến trước quỷ môn quan, cũng được kéo ngược trở về.
Lúc tỉnh lại, người cô gặp đầu tiên không phải cha mẹ, mà làQuý Hàm. Cũng khó trách sau này Trịnh Thị lại nói cô gặp tình tiết con chim non[1].
[1] chim non khi mở mắt sẽ nhận con chim đầu tiên nhìnthấy là mẹ
Quý Hàm tạo ấn tượng đầu tiên cho người khác ở khuôn mặtthanh tú như con gái. Nhưng mỗi lời nói, cử chỉ của anh tuyệt không nữ tính.Trên người anh có một loại khí chất làm người ta mê muội: khí chất của hoa sen– gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Khi Trầm Khánh Khánh vừa tỉnh lại, chủ yếulà Quý Hàm chịu trách nhiệm chăm sóc cô. Mỗi ngày đều quan sát, ghi chép bệnhtình của cô. Anh rất cẩn thận, rất nghiêm túc. Đôi mày luôn vô tình chau lại,khi nói chuyện sợ cô nghe không rõ, anh không ngại phiền hà lặp lại từng chữtừng chữ một. Ban đầu cô chưa thể nói chuyện, suy nghĩ cũng mơ hồ. Để hiểu đượcý muốn của cô, Quý Hàm đã phải mất nhiều công sức. Rõ ràng trời đang vào thángmười hai giá rét, nhưng trên khuôn mặt của Quý Hàm lại phủ một tầng mồ hôimỏng. Từ trên người Quý Hàm, cô cảm thụ được ấm áp, loại ấm áp khiến cô luônhoài niệm.
Dần dần, Trầm Khánh Khánh bắt đầu hiểu rõ Quý Hàm.
Anh là sinh viên tiêu biểu của học viện y khoa, được giáo sưcoi trọng. Tương lai có thể phát triển ở khoa chỉnh hình hoặc khoa ngoại timmạch. Anh thích màu xanh biếc. Ngày ấy, người anh gầy và mỏng manh hơn cả bâygiờ. Làn da trắng, dáng người cao ráo, thường mặc áo sơ mi xanh, lại khoác thêmáo blouse trắng, vô cùng sạch sẽ. Mỗi khi đi trên đường luôn hấp dẫn vô vàn ánhmắt của các cô gái trẻ.
Lúc đó không cần nói nhiều, chỉ biết có một cô gáihọc viên ởBộ Tư Lệnh thích Quý Hàm, nhưng không dám theo đuổi anh. Rất nhiều ngườinghĩ anh kiêu ngạo, nhưng tất cả đều đã hiểu lầm anh. Thật ra anh rất nhát, nênvẫn chưa có bạn gái. Từ trước đến nay Quý Hàm không nói nhiều, giọng nói hơitrầm, nói chuyện rõ ràng, luôn bình thản, ít cười. Khi cười rộ lên có một lúmđồng tiền nho nhỏ. Khi viết lách anh thường vô thức nghiêng đầu, sườn mặt anhlúc ấy là đẹp nhất.
Trầm Khánh Khánh may mắn có ưu thế hơn, chỉ cần cô gặp chúttình huống bất thường, Quý Hàm chắc chắn sẽ lập tức xuất hiện. Chính cô cũngthấy chẳng có gì, nhưng mẹ cô lại vô cùng căng thẳng. Mặc dù phẫu thuật thànhcông, tuy nhiên bác sĩ Thái nói rất nghiêm trọng, nếu chậm chút nữa thì đãkhông cứu được, nên chỉ cần Trầm Khánh Khánh xảy ra chút vấn đề thì mẹ cô liềnlớn tiếng gọi: “Bác sĩ Quý! Bác sĩ Quý!” Vậy nên, đến khi có thể xuống giườngđi lại, Trầm Khánh Khánh đã rất quen thuộc với Quý Hàm. Thỉnh thoảng lúc kiểmtra phòng bệnh, hai người thường hay nói đùa. Quý Hàm da mặt mỏng, đa số toànbị Trầm Khánh Khánh trêu đùa, không thể nói lại.
Trầm Khánh Khánh thích Quý Hàm. Loại yêu thích này rất thanhđạm, có khi Quý Hàm cho cô cảm giác, sạch sẽ, thông suốt, thấu đáo giốngnhư người nhà.
Bước ngoặt khiến Trầm Khánh Khánh thật sự động lòng, muốnnắm lấy Quý Hàm cũng là do bạn học cùng trường của cô - Đàm Mộ Văn ban tặng.
Đàm Mộ Văn và Trầm Khánh Khánh quan hệ thân thiết từ hồitrung học, sau đó thi cùng một trường đại học với cô, hai người liền học cùngmột khoa. Vậy nên khi cô ta đến thăm Trầm Khánh Khánh, Trầm Khánh Khánh nhanhchóng phát giác Đàm Mộ Văn có dụng ý khác. Cô ta dán mắt vào Quý Hàm. Sau khinghe ngóng biết mẹ Quý Hàm làm trong Cục Quản lý phát thanh, truyền hình vàđiện ảnh (SARFT), bố lại là quan lớn ở bộ xây dựng, Đàm Mộ Văn muốn nổi tiếng,chức vị của mẹ Quý Hàm vừa vặn là con đường tắt cô ta luôn tha thiết mong chờ.Hơn nữa con người Quý Hàm lại thu hút như vậy, Đàm Mộ Văn muốn một mũi têntrúng hai đích, vì thế càng ngày càng hay lui tới phòng bệnh.
Quan hệ của Đàm Mộ Văn và Trầm Khánh Khánh cũng không thânthiết như vẻ bề ngoài. Trầm Khánh Khánh vốn mồ côi cha, gia cảnh xuất thânkhông tốt, ngoại hình không đủ xinh đẹp. Đàm Mộ Văn gia cảnh giàu có, trước naythích ăn mặc như công chúa, diễm lệ động lòng người, được rất nhiều người áimộ. Phong cách hai người khác xa nhau. Trong lòng Trầm KhánhKhánh hiểu rõ ràng, Đàm Mộ Văn ở cùng cô để thỏa mãn thói ham hư vinh tolớn của cô ta. Từ nhỏ Trầm Khánh Khánh đã biết người với người có bao nhiêuchênh lệch. Cô không có số mệnh tốt, do đó chỉ có thể dựa vào bản thân, suynghĩ của cô cũng trưởng thành hơn so với bạn bè đồng trang lứa. Vậy nên dù ĐàmMộ Văn lợi dụng cô, cô cũng lợi dụng lôi kéo các mối quan hệ của Đàm Mộ Văn.Mỗi người một mục đích, thật tình cũng chẳng có gì được coi là thật.
Nhưng liên quan đến Quý Hàm, Trầm Khánh Khánh thấy anh bịngười ta lợi dụng nên phiền muộn không kể xiết, vì thế hạ quyết tâm.
Thật ra lúc đó có thế nào thì cô cũng chưa phải là đứa nhỏtrưởng thành, cũng chẳng có nhiều mưu kế. Chỉ đơn giản là khi Đàm Mộ Văn quấnlấy Quý Hàm, cô bỗng giả vờ nhức đầu đau chân. Tai nạn giao thông khiến cô bịthương đầu và chân, cô vừa kêu đau một tiếng, Quý Hàm sẽ vội vàng chạy tới, sauđó kiểm tra lớn nhỏ một hồi. Quá tam ba bận, Đàm Mộ Văn cũng đã nhận ra. Bềngoài hai người rất tốt đẹp, nhưng lại có khoảng cách vô hình. Số lần Đàm MộVăn lui tới ít đi, mặc dù tai Trầm Khánh Khánh được thanh tịnh, nhưng cô biếtcô gái này sẽ không bỏ qua như vậy.
Sau khi Trầm Khánh Khánh xuất viện liền chạy đến đại học ytìm Quý Hàm, cảm ơn anh đã chăm sóc, mời anh ăn cơm, sau đó nhân tiện đi xemphim. Quý Hàm vừa phải thực tập vừa phải chăm lo bài vở, gấp gáp không thểtưởng tượng được. Trầm Khánh Khánh và Trịnh Thị - bạn cùng phòng anh cùng nhausắp xếp cho anh một thời gian biểu. Sau đó cô thường tới tìm anh, một lần cơmnước xong Quý Hàm đi thanh toán, điện thoại của anh đặt trên bàn, Trầm KhánhKhánh nảy sinh ý đồ, thừa dịp bỏ vào trong túi xách. Lúc Quý Hàm trở lại khôngthấy điện thoại còn tưởng bị trộm trên xe buýt.
Sau khi trở về, Trầm Khánh Khánh lập tức xem tin nhắn củaQuý Hàm. Đàm Mộ Văn thật sự vẫn chưa hết hy vọng, mỗi ngày gửi cho Quý Hàmkhông biết bao nhiêu tin nhắn. Quý Hàm trả lời rất ít, dù sao anh cũng bận rộn,lời lẽ dường như cũng khá lãnh đạm. Trầm Khánh Khánh cảm thấy hơi bực mình,nhất là khi đọc được một câu: Nếu anh vẫn chưa có bạn gái, có thể để ý đến emchứ?
Hừ lạnh một tiếng, cô liền thay Quý Hàm cắt đứt ý niệm trongđầu cô ta: bạn gái tôi có thai rồi.
Không ngờ ba ngày sau, khi cô tới bệnh viện kiểm tra lại thìthấy ở bên kia, Đàm Mộ Văn có vẻ kích động nói với Quý Hàm điều gì đó. Quý Hàmvẫn cau mày không nói lời nào. Trầm Khánh Khánh đến gần mới nghe được rõ hơnmột chút. Cái gì mà người anh thích có phải là Trầm Khánh Khánh, cô ấy khôngphải như anh thấy, cô ấy trước nay luôn giả tạo, mọi người trong lớp đều biếtcô ấy rất mưu mô...
Trầm Khánh Khánh không ngừng cười lạnh, nếu nói đến mưu môthì Đàm Mộ Văn cũng chẳng kém hơn cô, vả lại cô coi trọng Quý Hàm còn thật lònghơn cô ta ấy chứ!
Khi Trầm Khánh Khánh nghe đầy tai, bỗng đứng ra. Đàm Mộ Vănđưa lưng về phía cô nên không thấy, chỉ chốc lát Quý Hàm cũng nhìn thấy cô, lúcnày Đàm Mộ Văn còn ở đó nói không ngừng, Quý Hàm cũng không phản bác.
Thời khắc nước mắt rơi cô cũng không biết là thật hay giả,nhưng thế nào thì cũng là rơi lệ, chắc là yếu ớt đáng thương. Vì khi chia tayQuý Hàm đã nói, nhất định anh đã bị đôi mắt ngấn lệ ấy làm cho mù quáng.
Lúc ấy Trầm Khánh Khánh không nói hai lời quay đầu bước đi.Cô đi không nhanh, nhưng bước rất dài, bộ dáng giống như thở gấp.
Cô thầm đếm một, hai, ba... sao còn không đuổi theo? Đợi mộthồi, vẫn không nghe thấy động tĩnh gì.
Ngay khi cô nghĩ Quý Hàm sẽ không chạy tới, phía sau vanglên tiếng bước chân.
Quý Hàm dừng lại trước mặt cô, nhìn cô, nhưng không nói mộtlời.
Cô vẫn ngấn hai hàng lệ, ánh mắt nhìn anh còn mang theo vàiphần ấm ức.
Tính tình cô vốn bướng bỉnh, vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Quý Hàm liền chặn lại trước mặt, không cho cô đi.
Cô giương mắt nhìn anh, sắc mặt của anh hơi khẩn trương,thấy Trầm Khánh Khánh trừng mình, lại không biết mở miệng như thế nào, để mặccô trừng.
Hai người trừng mắt nhìn nhau hồi lâu, rốt cuộc Trầm KhánhKhánh không kìm được, cúi đầu nhìn cánh tay anh, sau đó đột nhiên ôm lấy.
Quý Hàm sửng sốt, Trầm Khánh Khánh nắm tay anh không buông,hơi cố chấp nhìn anh.
"Anh biết điều này có nghĩa gì không?" Cô nâng mắtlên như cũ, có phần dữ dằn, hỏi anh.
Quý Hàm cúi đầu nhìn hai tay giao nhau, bỗng nở nụ cười:"Anh hiểu."
Thấy anh cười, trái lại đến Trầm Khánh Khánh sửng sốt:"Anh thật sự hiểu được sao?"
Anh ngẩng đầu, khuôn mặt thanh tú hơi hơi đỏ lên, ánh mắtmang ý cười liếc mắt cũng có thể thấy, nói: "Thực sự hiểu." Sau đó,giơ hai tay lên, từ từ mở ra, đan vào nhau, nắm chặt.
Mười ngón tay đan vào nhau, nắm chặt.
Không biết vì sao, trái tim vốn đã lạnh nhạt đột nhiên bốnbề sóng dậy. Cũng không biết vì sao, những giọt nước mắt giả vờ giờ lại ào àochảy thêm lần nữa.
Quý Hàm hết sức bất ngờ, lập tức phản ứng lại, nhưng lần tấtcả túi trên người cũng không thấy khăn tay. Trầm Khánh Khánh níu áo blousetrắng của anh, tựa đầu vào vai anh, nước mắt thoáng chốc thấm ướt mảnh áotrắng, cô buồn bực nói: "Vừa rồi em nói với chính mình, nếu... nếu anhkhông đuổi theo, em cũng sẽ không tha thứ cho anh."
Quý Hàm ngạc nhiên một chút: "Không tha thứ cho anhđiều gì?"
"Không tha thứ, anh chân bước hai thuyền."
Sau đó, cô nghe thấy tiếng cười trầm thấp của anh.
Thật lâu sau này, Trầm Khánh Khánh gặp lại Đàm Mộ Văn đã làmnữ phát thanh viên. Đàm Mộ Văn trào phúng nói, Quý Hàm vẫn chưa nhìn rõ bộ mặtthật của cô sao?
Trầm Khánh Khánh đeo kính đen, thoạt nhìn thật bình thản.Qua hồi lâu, mới nói một câu.
Ngày ấy, tôi - sai - rồi...