Chương 5
5 giờ sáng, thành phố còn tinh mơ, Liễu Liễu vẫn chưa dậy,Trữ Mạt Ly cũng còn đang ngủ.
Trầm Khánh Khánh đã ngồi trên xe, im hơi lặng tiếng rời khỏivạn vật trong thành phố. Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, cuộc sống của côđã xâu chuỗi thành một mắt xích. Cô rất thích chăm sóc Liễu Liễu, nhưng khônghiểu Trữ Mạt Ly do tính cách đa nghi hay thật lòng mà viết chuyện sống chungvào hợp đồng giữa họ.
Đúng vậy, khi đó bọn họ chuyện gì cũng đều có thỏa thuận.Bởi vì lợi ích, cô mới buộc chính mình thuận theo tờ giấy thoạt nhìn hoàn mỹkhông sứt mẻ này. Trên thực tế, cô hiểu rõ việc hợp tác cùng người đàn ông kỳlạ đó. Nghĩ đến đối phương cũng giống mình, cho dù cô là cây tiền của công ty,nhưng dù sao cô cũng uy hϊếp người của anh, cô biết bí mật của anh, tuy rằng vìQuý Hàm mà cô bỏ đi toan tính, nhưng anh nhất định sẽ không dễ dàng tin cô.
“Chị Khánh Khánh! Thật ngại quá, em bị ốm hai ngày liền, hômnay mới đỡ.”
Trầm Khánh Khánh vẫn chưa tỉnh ngủ, nhưng cô biết người ngồicạnh bây giờ là trợ lý Ada.
“Ừ, chở chị về nhà trước đã, bảo Ted hủy hết lịch trình hômnay đi, chị cần nghỉ ngơi.”
“Vâng.”
Mỗi lần Trầm Khánh Khánh rời khỏi nhà Trữ Mạt Ly đều rất mệtmỏi, Ada hiểu lúc này không nên quấy rầy cô, có vấn đề gì đều tự mình giảiquyết ổn thỏa.
Trở lại biệt thự của mình ngủ một giấc, khi tỉnh lại đã làbuổi chiều. Rất nhiều người nghĩ làm một ngôi sao thật nở mày nở mặt, nhưngngay cả giấc ngủ bọn họ cũng không có. Khi chỉ là một diễn viên nhỏ, Trầm KhánhKhánh không dám tự ý thay đổi lịch trình của mình như vậy, nhưng địa vị của côbây giờ không thể so sánh với trước đây. Nhất là những lúc tâm trạng của côkhông được tốt, giấc ngủ có thể giúp cô chữa lành.
Mở nhạc lớn, tựa trên ghế nằm uống cà phê đọc kịch bản, cólẽ đây là thời khắc cô thích nhất. Ted làm việc rất nhanh chóng, đã mở sẵn toànbộ kịch bản đặt ngay ngắn trên bàn trà, hơn nữa những kịch bản quan trọng cầnchú ý đều khoanh đỏ trên mỗi bìa. Nhưng không cần người khác nhắc nhở, cô cóthể chọn kịch bản phù hợp nhờ cảm nhận của mình.
Cô cũng không đυ.ng vào mấy kịch bản điện ảnh, ngược lại lấyra những kịch bản truyền hình bị xếp vào một góc.
Đạo diễn Lí Chí Vân, thật xứng là Bá Nhạc của diễn viên TrầmKhánh Khánh. Bộ phim truyền hình đầu tiên của cô dưới tay anh ta đạo diễn. Mộtnăm đó, cô đạt được giải thưởng Hắc Mã dành cho diễn viên mới xuất sắc nhất.
Bộ phim truyền hình đầu tiên là “Nữ hoàng áo trắng.”
Rất nhanh, cô đã xem xong gần nửa kịch bản, đứng lên giữaphòng mới thấy đồng hồ điểm sáu giờ.
Cô bỗng nhớ ra hôm nay có buổi hẹn. Nhưng sau khi khẩntrương một chút, cô lại bình tĩnh lại, nếu đã muộn rồi, cô sẽ dứt khoát khôngđi.
Đang mải nghĩ, vẫn giống như một vật bày trí, điệnthoại trên bàn trà vang lên.
Tay Trầm Khánh Khánh cầm ly thủy tinh không khỏi run lên, côđi qua lấy điện thoại, số gọi đến chính là dãy số duy nhất trong đó. Màn hìnhchớp sáng, Trầm Khánh Khánh đợi cho tiếng chuông vang hết một lần, lúc này mớichậm rãi đứng dậy trả lời.
“A lô.”
“…”
Đối phương trầm mặc thật lâu, Trầm Khánh Khánh có thể cảmnhận được người bên kia đang âm ỉ tức giận, nhưng cô biết anh sẽ không nổigiận.
“Bao giờ em đến?”
Rốt cuộc cũng lên tiếng, Trầm Khánh Khánh thổi thổi móng taymới làm, không yên lòng nói: “Anh không biết em bận nhiều việc sao? Vừa rồi cònđang thử giọng…”
“Vậy là không đến?”
Theo sau đó là âm thanh tút tút vội vã kéo dài.
“Thế nào? Cô ta có đến không?”
Quý Hàm từ ban công đi vào nhà ăn, bình tĩnh nói: “Chúng taăn đi.”
Bà Quý bắt đầu châm chọc: “Hừ, không phải chỉ làm diễn viênthôi sao? Lại bắt đầu ca hát à? Con hát đúng là con hát! Thật đê tiện.”
Tay Quý Hàm cầm chiếc đũa hơi khựng lại.
“Bà bớt nói đi! Ăn cơm thôi!.” Ông Quý thể hiện hình tượngngười đứng đầu trong nhà, quát lớn một câu.
Bà Quý làm sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy: “Tôi nói có gìsai à? Tôi không vừa mắt người vợ này đấy. Tiểu Hàm, lấy vợ không đứng đắn nhưthế, từ khi con kết hôn mỗi ngày mẹ con đều giảm thọ!”
Bà đến phòng khách lấy một tờ tạp chí đặt lên bàn cơm: “Nhìnđi! Hai người đều nhìn đi! Chuyện xấu ghê tởm thế này làm tôi ăn không vào.Ngày nào cô ta không làm chuyện mờ ám với ông chủ thì không thoải mái! Khitrước cô ta và Tiểu Hàm yêu nhau, tôi đã nói loại con gái này không thể yêurồi! Đúng là kẻ gây họa!”
Sắc mặt Quý Hàm đã rất khó coi, anh buộc chính mình khôngnhìn tới những thứ kia, cúi đầu ăn cơm. Bà Quý lại còn nói: “Cái gì mà cùng đànông vào nhà hàng ăn đêm! Còn có, nữ minh tinh lại do dự cùng người mới! Thật sựlà tức chết tôi mà!”
Ông Quý sầm mặt: “Bà còn chưa quen ư? Không phải trước kiabà đã thấy không ít loại chuyện thế này sao? Tôi đã quen rồi.”
Bà Quý suýt thì hét lên: “Quen sao? Tôi làm sao có thể quenđược? Bây giờ ra ngoài kéo bừa một người hỏi chuyện, ai cũng biết diễn viênTrầm Khánh Khánh dựa vào cái người tên Trữ gì đó và vô số những quy tắc ngầm đilên. Loại này với loại đàn bà dâʍ đãиɠ có gì khác nhau đâu. Đàn bà con gái khácnhư thế nào tôi không cần biết, nhưng đã làm vợ mà thế này thì không chấp nhậnđược. Ly hôn, nhất định phải ly hôn!”
“Không phải chỉ có một bữa cơm quên báo với bà thôi sao? Bàlại hô to gọi nhỏ như vậy?” Ông Quý đập bàn: “Ăn cơm!”
Dường như bà Quý còn muốn cãi lại, nhưng khi thấy ông Quýtrợn mắt, cuối cùng lời nói nuốt vào trong miệng.
Quý Hàm không nói một tiếng, ăn cơm, nhưng ngón tay cầm chiếcđũa chặt đến trắng bệch khớp xương.
Sau đó không gian yên tĩnh không tiếng động, trên bàn ăn,mỗi người đều mang khuôn mặt ngưng trọng, nuốt cơm một cách máy móc.
Tiếng chuông cửa vang lên đúng lúc đánh vỡ không gian trầmmặc.
“Giờ này còn ai đến vậy?” Bà Quý nhíu mày.
Quý Hàm hơi giật mình, vội vàng đứng lên: “Con ra mở cửa.”
“Ai vậy?” Quý Hàm mở băng ghi hình, nhìn hỏi.
“Tôi! Mở cửa.”
Kính râm che đi nửa khuôn mặt, vốn không nhìn vào băng thuhình, Trầm Khánh Khánh có vẻ rất mất bình tĩnh.
Quý Hàm cắn răng nhẫn nại một lúc, nói: “Mở.”
Quý Hàm trở lại nhà ăn, bà Quý hỏi: “Ai thế?”
“Cô ấy đến đây.”
“Trầm Khánh Khánh?” Bà Quý lập tức tỏ vẻ chán ghét: “Ăn xonghết rồi, cô ta tới làm gì?”
Ông Quý nhíu mày nói: “Vợ nó đến đây, bà bớt nói đi.”
“Hư…mm! Tôi vốn không thừa nhận cô con dâu này.”
Nói đến đây, đúng lúc Trầm Khánh Khánh từ cửa đi vào. Nhữnglời này cô nghe rõ ràng mười hai vạn lần, nhưng cô làm như không nghe thấy, cầmđũa thản nhiên ngồi xuống vị trí của mình.
Không khí lạnh ngắt một hồi, bà Quý ho nhẹ một tiếng, liếcmắt nhìn Trầm Khánh Khánh: “Cô không phải không đến sao?”
Trầm Khánh Khánh nhìn như không có việc gì, cười nói: “Connói không đến lúc nào chứ? Vừa rồi Quý Hàm vội ngắt điện thoại, con còn chưanói hết.”
“Lúc đi vào không bị ai thấy chứ? Tôi cũng không muốn bịngười ta nói này nói nọ.”
Trầm Khánh Khánh đáp lời: “Con cũng vậy, nên con rất cẩnthận.”
Bà Quý lạnh nhạt nói: “Thức ăn hết cả rồi.”
“Không sao, con cũng không đói lắm, chịu khó chút là tốtrồi.”
“Khánh Khánh, trong nồi còn bát canh, phải ăn thêm chút, gầnđây công việc bộn bề chắc con mệt lắm, phải bồi bổ thân thể thật tốt!” Ông Quývẫn luôn tỏ ra ôn hòa, nói chuyện với Trầm Khánh Khánh.
“Cái gì? Đó là để cho Tiểu Hàm dùng.”
“Bà bớt nói nhảm đi!”
Trầm Khánh Khánh uống hết bát canh, uống xong bắt đầuăn. Ba người kia đều ăn xong rồi, ngồi nhìn cô ăn, cô thật sự vẫn nuốttrôi được. Bên tay phải cô là một tờ tạp chí, nhưng dường như cô không pháthiện.
Bà Quý trong lòng hay mồm miệng muốn nói ác cũng không trútra được. Cho dù kết hôn đã ba năm, mỗi lần nhắc tới Trầm Khánh Khánh bọn họ đềuhầm hầm giận dữ một phen.
“Này, này! Nhìn thứ này chưa?” Bà Quý dựng đứng tờ báo lên.
Trầm Khánh Khánh lông mi cũng chưa động, vùi đầu nghiên cứubát canh của cô, thuận miệng trả lời: “Dạ.”
“Dạ? Tôi nói này, cô có thể bớt làm chuyện xấu hay không? Côkhông biết xấu hổ, nhưng Quý Hàm nhà tôi vẫn muốn thể diện.”
Lúc đầu Trầm Khánh Khánh còn có thể giải thích từng chúttừng chút một cách sinh tồn trong ngành giải trí, trước đây mẹ chồng cũng cóthể thông cảm và bỏ qua. Nhưng bây giờ ngay cả ham muốn trả lời cũng không có,trong lòng người nhà này đã cho rằng cô đê tiện, không thể thay đổi được. Cônói đi nói lại cũng chỉ lãng phí nước miếng mà thôi.
Quý Hàm nhìn Trầm Khánh Khánh thờ ơ, bàn tay đặt trên đầugối gắt gao nắm chặt.
“Tần Lâm! Câm miệng!”
“Ba, đừng nóng.” Trầm Khánh Khánh cầm khăn ăn tinh tế laumiệng, nói với bà Quý: “Xem mấy tạp chí lá cải này rất có hại cho sức khỏe.Công ty giải trí bọn con đề nghị tất cả nghệ sĩ không nên xem, tránh ảnh hưởngđến tinh thần và sức khỏe. Vậy nên, mẹ à! Mẹ cũng bớt xem mấy thứ nhảm nhí nàyđi, đối với mẹ cũng chẳng có lợi gì.”
“Cái gì?” Bà Quý tức giận, mặt đỏ bừng: “Ông nghe cô ta nóicái gì…”
Trầm Khánh Khánh căn bản không để ý đến bà Quý nói gì, cônói với ông Quý: “Nếu không có chuyện gì con xin phép đi trước. Gần đây con rấtbận.”
“Ừ. Được, nhớ chú ý sức khỏe.” Ông Quý đẩy Quý Hàm một phen:“Ra tiễn đi.”
Hai người trầm mặc đi thang máy xuống tầng. Xe Audi của TrầmKhánh Khánh đỗ bên ngoài, cô nói với người phía sau: “Lên trên đi.”
Quý Hàm không nhúc nhích.
Trầm Khánh Khánh quay đầu lại, cô biết anh muốn ra nói suynghĩ của mình.
Quý Hàm cúi đầu, không biết đang nhìn cái gì. Trầm KhánhKhánh thấy khi nghe Quý Hàm nói chuyện có cảm giác giống như khi uống trà LongTĩnh thượng phẩm, vui mừng và nhẹ nhàng khoan khoái. Nhưng bây giờ khi nghetiếng nói ấy thì giống như việc uống một ngụm trà pha bằng lá trà hạng hai, cổhọng đắng chát.
“Mỗi ngày em đều ngụy trang như vậy, không thấy vất vả sao?”
“Ở trước mặt anh tôi đều không ngụy trang. Đây chính làtôi.”
Quý Hàm phát ra tiếng cười khẽ từ mũi: “Đúng vậy. Tôi đã bịbộ dạng trước kia của em lừa. Trầm Khánh Khánh bây giờ mới đúng là Trầm KhánhKhánh.”
Trầm Khánh Khánh khẽ nói: “Bớt nói nhảm đi.”
“Tôi muốn hỏi em”. Quý Hàm quay đầu nhìn cô, trên khuôn mặtgầy gò không còn tia máu, anh nhìn cô như đang nhìn một thi thể trên bàn giảiphẫu, “Khi nào mới có thể buông tha tôi?”
Những lời này giống như cây kim đâm vào lòng Trầm KhánhKhánh.
“Lời tôi nói khi kết hôn anh không nhớ rõ sao?”
“Nhớ rõ, mỗi một câu tôi đều nhớ rõ. Tôi đã nói, chúng takhông – xứng.”
“Tôi cũng đã nói, xứng hay không, tôi quyết định.”
Trong mắt Quý Hàm là buồn khổ như vẻ mặt anh: “Em có ý gì?Hôn nhân kiểu này, căn bản như khối thịt thối rữa không có linh hồn.”
“Thật vui khi nghe anh đánh giá về cuộc hôn nhân của chúngta. Nhưng đối với anh, nó là thịt thối, còn với tôi mà nói, nó lại là tảng thịtbò mỹ vị.” Trầm Khánh Khánh vừa nói chuyện vừa chuyển giọng, ngữ khí đột nhiênlạnh lẽo vài phần: “Đừng quên bây giờ ba anh có thể ăn cơm cùng anh là công laocủa ai. Vậy nên, nếu tôi hưởng thụ ở phía trước, anh phải kiên nhẫn chờ phíasau.”
Quý Hàm như người bị bóp cổ, máu mạnh mẽ trào lên mặt. Nhưngrất nhanh, anh lại khôi phục màu da tái nhợt.
“Trữ Mạt Ly.”
Động tác mở cửa xe của Trầm Khánh Khánh ngừng lại.
Quý Hàm lạnh lùng nói với bóng Trầm Khánh Khánh: “Muốn đemcông lao của hắn về cho bản thân sao?”
“Ngài Trữ giúp tôi. Mà tôi, cứu – cha – anh.”
Quý Hàm đè nén xúc động, cười lạnh: “Em thật đúng là càngngày càng giả dối.”
Trầm Khánh Khánh không hề để ý đến anh, đạp chân ga đến tốiđa. Trong nháy mắt rời khỏi nơi làm cô hít thở không thông.
Quý Hàm, thời điểm cô nghèo túng là mối tình đầu - đẹp đẽ,thuần khiết tựa như một khối băng trong suốt. Cô không muốn nó tan chảy, vẫn cốngăn nó tan thành nước mà trôi đi mất…