Chương 13
“Tuyệt đại phong trần” quay khá thuận lợi, mặc dùTrương Hiển Chính vẫn hay gây khó dễ cho Trầm Khánh Khánh. Bề ngoài luôn ra vẻTrầm Khánh Khánh là người quan trọng, quan tâm chăm sóc, nhưng vẫn luôn ngầmbẫy cô. Trừ lần đó ra, tuy Liêu Khả Nhi cố gắng che dấu, nhưng cô ta đã sớm cótính toán trong tay, cô gái này rất thù ghét cô. Kelly dường như giống với lờiđồn bên ngoài, là cô gái xinh đẹp điềm tĩnh. Về phần hai nam diễn viên, LamTường cùng công ty, tuy vào vai một mỹ nam đồng tính, nhưng thực tế lại là mộtngười đàn ông phóng khoáng. Về phần Dương Phàm, cảm nhận trước tiên là ngườihay ngại ngùng, tuy đã diễn vài cảnh, nhưng vẫn chưa nhập vai.
Sau đó trên mạng lập tức có tin đồn, trong đoàn phim TrầmKhánh Khánh hay giở chiêu làm giá, một mặt bất hòa với diễn viên ở chung phònghóa trang, cũng không chịu ăn cơm hộp với đoàn. Nửa đường còn xin phép đi chụpquảng cáo, làm cả đoàn phim phải xoay quanh cô.
Trầm Khánh Khánh chỉ hừ lạnh, trả lại laptop cho Ted.
Ted thở dài, bắt đầu khuyên giải: “Đừng để ý mấy thứ này,bọn phóng viên họ chỉ sợ thế giới không loạn, căn bản mặc kệ em muốn giảm béomà phải ăn uống điều độ, cũng không quan tâm trên hợp đồng viết có dành thờigian quay quảng cáo. Chỉ sợ bọn họ biết, bọn họ cũng sẽ làm như không biết. Emlà người nổi tiếng, khó tránh khỏi mấy chuyện thị phi.”
“Những chuyện này em đều hiểu.”
Trầm Khánh Khánh đương nhiên không bất mãn với đám paparazziấy, loại tin tức này cô còn thấy ít sao? Cô là căm tức Trương Hiển Chính, rõràng hắn muốn nhân cơ hội lần này gây phiền toái cho cô. Cảnh hậu trường của nữdiễn viên chính không hiểu sao lại bị xóa đi, ngược lại giữ lại cảnh hậu trườngcủa Liêu Khả Nhi… Trầm Khánh Khánh không muốn nhờ Trữ Mạt Ly ra mặt, hơn nữalần này nhà đầu tư chính là Kiều Hàn Thâm, Kiều Hàn Thâm lại đang có quan hệ vớiTrương Hiển Chính, muốn động vào Trương Hiển Chính thật chẳng phải việc dễ làm.
“Lát nữa… “ Ted nuốt nước miếng, “Lát nữa gặp Trữ Mạt Ly, emcó thể đừng tranh cãi với anh ấy không?”
“Có ý gì?” Trầm Khánh Khánh nhăn mày khó chịu, “Sao lại nóivới em điều đó? Anh nên nói với anh ta mới đúng.”
Vẻ mặt Ted bất đắc dĩ, có nỗi khổ không thể nói nên lời:“Khánh Khánh, thực ra… thực ra Trữ Mạt Ly rất tốt với em.”
Trầm Khánh Khánh lạnh lùng nói: “Em lại không thấy như vậy.Đối xử tốt với em là để con heo Trương Hiển Chính kia tìm em gây phiền toái? Emkhông muốn diễn cảnh nóng, còn muốn đẩy em vào ngõ cụt? Anh ta đối xử với emcũng thật quá tốt rồi!”
“Anh ta có suy nghĩ của anh ta, chưa bao giờ em biết với anhta em quan trọng như…” Ted còn chưa nói xong đã gặp ánh mắt ăn thịt người củaTrầm Khánh Khánh, liền nuốt sạch nửa câu sau vào trong bụng. “Mặc kệ như thếnào, vẫn nên nói chuyện ôn hòa, có gì từ từ trao đổi.”
Hôm nay Trầm Khánh Khánh đến thăm Liễu Liễu, nhân tiện TrữMạt Ly muốn nói rõ ràng chuyện diễn cảnh nóng. Việc quay phim đang tiến hành,chuyện này là tiêu điểm của mọi sự chú ý. Bởi vì trước đó trong hợp đồng khôngviết rõ. Qua vài lần suy tính rồi cuối cùng đi đến kết luận, nếu sống chết đềuphải quay, Trầm Khánh Khánh tuyệt đối không thể hở quá nhiều.
Đi vào nhà hàng hẹn trước, Trữ Mạt Ly quen biết quản lý nơinày, lập tức đưa Trầm Khánh Khánh tới phòng ăn trên tầng ba, nơi Trữ Mạt Ly vàLiễu Liễu đang chờ.
Liễu Liễu vừa nhìn thấy Trầm Khánh Khánh hai mắt liền sánglên, cũng không quan tâm ba ba yêu dấu giúp mình đeo khăn ăn, lập tức nhảy tớitrước mặt Trầm Khánh Khánh, ôm đùi Trầm Khánh Khánh cọ cọ, trong đôi mắt tongập tràn vui sướиɠ: “Dì Khánh Khánh, hai ngày nay dì không tới thăm LiễuLiễu.” Nói xong tủi thân trề miệng.
Trầm Khánh Khánh không thể chịu được vẻ mặt này của cô bé,khuôn mặt không khỏi buông lỏng. Cô ngồi xổm ôm lấy Liễu Liễu, hôn nhẹ vào mặtcô bé, làm bộ đáng thương: “Bảo bối, xin lỗi con. Dì sai rồi, con phạt dì đi.”
Trữ Mạt Ly nhìn bộ dáng một lớn một nhỏ thân mật khăng khít,thầm quay đầu… ở góc bọn họ không thấy được khẽ mỉm cười.
Liễu Liễu chớp chớp mắt, ôm cổ Trầm Khánh Khánh nói: “Đêmnay dì phải ngủ với con.”
Trầm Khánh Khánh xấu xa hỏi: “Con không muốn ngủ cùng baba?”
Liễu Liễu giận dữ quả quyết từ bỏ người ba anh tuấn: “Khôngmuốn. Con ngủ với dì cơ!”
Trầm Khánh Khánh khıêυ khí©h nói với Trữ Mạt Ly: “Làm saobây giờ, đêm nay muốn tôi tới không?”
“Liễu Liễu thích, theo ý con bé đi!” Trữ Mạt Ly bình thảnuống trà, “Ngồi xuống đi, Liễu Liễu đói bụng.”
Trầm Khánh Khánh chọn vị trí đối mặt với Trữ Mạt Ly, cách bachiếc ghế trống. Liễu Liễu không có lương tâm ngồi bên cạnh Trầm Khánh Khánh.Hai bên rõ ràng đều không thể dây vào, Ted cũng chọn một vị trí vừa phải ngồixuống.
“Ăn cơm trước.”
Nhà hàng này chuyên làm món ăn Quảng Đông, bởi vì Liễu Liễuthích đồ ngọt, vậy nên Trữ Mạt Ly thường mang bé tới đây dùng cơm.
Trầm Khánh Khánh không thể ăn gì, cô vì quay phim mà phảiduy trì dáng vóc, thực sự phải chú ý ăn uống, chỉ ăn một bát cháo đặc. Thờigian còn lại cô đút cho Liễu Liễu, không phải Liễu Liễu khó chăm sóc. Cô bé lớnnhư vậy đương nhiên sẽ tự ăn cơm, nhưng chính là bé thích Trầm Khánh Khánh đútcơm, cảm giác rất thích.
Ăn một lúc, Trữ Mạt Ly bắt đầu câu chuyện: “Cảnh kia đã đượcxác định, Trương Hiển Chính có đề cập với em không?”
“Không có, tôi cũng lười hỏi hắn.”
“Tốt! Trên cơ bản em xác định quan hệ với Dương Phàm quacảnh diễn kia.”
Với ai cô không quan tâm, cô chỉ quan tâm một vấn đề: “Giớihạn?”
Bởi có Liễu Liễu ở đây, Trữ Mạt Ly chỉ chỉ lưng, lại chỉ vềchân: “Thì lộ chừng này.”
Tuy rằng có thể chấp nhận mức độ này, nhưng sắc mặt TrầmKhánh Khánh vẫn như ăn phải ruồi bọ: “Con heo mập kia, không biết sẽ giở trò gìtrong cảnh này.”
Trữ Mạt Ly không lên tiếng, ngược lại Ted vội giúp cô bớtphiền: “Đừng lo lắng, đến lúc đó sẽ có các biện pháp che chắn, cũng không sửdụng ánh sáng. Lúc trước Mạt Ly dùng cách này, rất an toàn.”
Trầm Khánh Khánh sửng sốt, nhìn về khuôn mặt bình tĩnh củaTrữ Mạt Ly. Cô đột nhiên nhận ra là ảnh đế tất đυ.ng tới loại diễn này, nhưngnhất thời chưa tưởng tượng được dáng vẻ ấy.
Trữ Mạt Ly như có thể nhìn thấu suy nghĩ của Trầm KhánhKhánh, thuận miệng nhắc nhở nói: “Nhất tiễn phong hầu”, nếu em muốn mượn xem,có thể nhìn xem.”
Cô không thể tưởng tượng Trữ Mạt Ly sẽ diễn cảnh nóng nhưthế nào. Bởi vì anh luôn là một bộ dáng cấm dục mà quả thật cô cũng lo lắngdiễn không được thật, nhưng lần này, cho dù ý tưởng này là thật, cũng không thểkhông thuận theo.
“Chẳng qua là cảnh nóng, tôi chỉ không muốn diễn, chưa nóisẽ không diễn.”
Trữ Mạt Ly miễn cưỡng cười cười, đôi mắt phượng nheo lại:“Phải không?”
Ted bắt đầu thầm chảy mồ hôi, khẩn trương quan sát sắc mặtTrầm Khánh Khánh. Nói Trầm Khánh Khánh cái gì cũng tốt, chỉ có điều nếu có thểdùng kỹ xảo diễn xuất, cô nhất định sẽ không bỏ qua. Lại nói tiếp, trong mắtngười ngoài Trầm Khánh Khánh giống như một bước lên mây, nhưng phương diện này,khổ tâm cũng chỉ có cô với người bên cạnh biết được. Từ một đào tạo viên khôngxuất thân chính quy, vì tôi luyện diễn xuất, người khác bỏ ra mười phần côngsức, Trầm Khánh Khánh phải bỏ ra ba mươi phần công sức. Không như Trữ Mạt Lytrời sinh là diễn viên trân bảo hiếm có, Trầm Khánh Khánh dựa vào nghiền ngẫmkhông ngừng, quan sát không ngừng, tự hỏi không ngừng, cùng với thực hành khôngngừng. Cũng chỉ có bọn họ biết Trầm Khánh Khánh sẽ vì nét mặt của một vai diễnmà đứng trước gương luyện tập mấy ngày mấy đêm, cũng sẽ vì một câu đối thoại màthử dùng nhiều lời nói âm điệu khác nhau, vì muốn đạt tới hiệu quả tốt nhất.Giới phê bình trong nghề cho rằng diễn xuất của Trầm Khánh Khánh có một cảmnhận ở mức độ mà người khác không có, cách diễn mỗi vai đều khác biệt, bất kểlà ánh mắt hay từng động tác nhỏ đều rất tinh tế, đáng để cân nhắc.
Nhưng loại chuyện này, người hiếu thắng như cô sẽ không nghelời người ngoài, nhất là phía trước cô còn có một An Thiến, rất nhiều đạo diễnngợi khen cô ta diễn xuất rất thông minh, cũng là một người có thiên phú.
Chính là, còn chưa chờ Trầm Khánh Khánh lên tiếng, cô nhócđã mở miệng cướp lời: “Cảnh nóng gì đó, dì Khánh Khánh có thể diễn tốt!” Nóixong bé làm mặt quỷ với ba ba.
Trầm Khánh Khánh buồn cười, cục cưng nghĩ gì là nói đó, đạikhái cô bé cũng không hề biết rõ cảnh nóng là cái gì. Nhưng mặc kệ như thế nào,bị cô bé nói lảng như vậy, cơn tức vốn có của Trầm Khánh Khánh biến mất nhưchưa có.
Đối với cô con gái chân ngoài dài hơn chân trong [1], TrữMạt Ly không để ý chút nào, ngược lại bắt đầu trêu con gái: “Liễu Liễu, con cóbiết cảnh nóng là cái gì không?”
[1] chân ngoài dài hơn chân trong: bênh người ngoài.
Liễu Liễu trừng đôi con ngươi đen láy nhìn khuôn mặt tươicười của Trữ Mạt Ly, giống như còn đang tự hỏi vấn đề này, nhưng nói quanh conửa ngày trời vẫn không trả lời được.
“Ngoan lắm! Ngoan lắm” Trầm Khánh Khánh gắp miếng sầu riêngvào bát phân tán sự chú ý của cô bé, lại nhíu mày với Trữ Mạt Ly: “Anh đừng códạy hư trẻ con.”
Trữ Mạt Ly thoải mái dựa lưng vào ghế ngồi, vẻ mặt không cholà đúng.
Ted xem trái, nhìn phải, không khỏi cảm thán một câu: “Mấyngười rõ ràng là người một nhà.”
Lời vừa ra khỏi miệng anh ta liền hối hận, mà nghe thấy lờiđó hai người nọ đều sửng sốt.
Không đợi Trầm Khánh Khánh phản ứng lại, Liễu Liễu mở cáimiệng nhỏ nhắn, cũng bắt đầu không sợ chết nói không ngừng: “Dì Khánh Khánhđúng là người nhà mà! Có phải không ba ba?”
Trầm Khánh Khánh 囧. Bâygiờ muốn cô nói phải không, không phải phải không, may là Liễu Liễu hỏi Trữ MạtLy… Như vậy, Trữ Mạt Ly sẽ trả lời như thế nào? Trầm Khánh Khánh không biết tạisao cô lại hơi khẩn trương nhìn về phía đối diện.
Khóe miệng Trữ Mạt Ly vẫn mỉm như cũ, nhưng Trầm Khánh Khánhkhông nhận ra giữa ý cười kia lạnh hay nóng. Dường như anh đang nhìn cô, nhưngnhìn kỹ mới phát hiện anh không nhìn ai cả.
Qua một lát, anh đứng lên nói: “Gần đến giờ rồi, con cònphải về luyện đàn.” Sau đó anh lại nói với Ted: “Anh đưa Trầm Khánh Khánh trởvề.”
Liễu Liễu ôm cánh tay Trầm Khánh Khánh, nhỏ giọng bào chữa:“Nhưng mà, hôm nay con ngủ với dì Khánh Khánh…”
Trữ Mạt Ly vẫy vẫy tay với Liễu Liễu: “Ngày mai dì KhánhKhánh còn phải quay phim. Ngoan, cuối tuần ba ba cho con ra ngoài chơi.”
Trữ Mạt Ly thực chiều Liễu Liễu, nhưng với con gái, anh uynghiêm cũng không ai bằng. Bình thường không sao, nhưng khi anh nói “Ngoan”,chính là một lời ngầm ra hiệu – phải nghe lời.
Quả nhiên Liễu Liễu lập tức do dự, bé không dám nói “Rõ ràngba ba đã đồng ý.”, lập tức lưu luyến nhìn Trầm Khánh Khánh, chớp chớp đôi mắt,khuôn mặt trắng trẻo đấu tranh gay gắt, dường như đau lòng ra quyết định, chạytới cầm tay Trữ Mạt Ly, quay đầu lại tủi thân nhìn Trầm Khánh Khánh nói lời tạmbiệt: “Dì Khánh Khánh, hẹn gặp lại.”
Trầm Khánh Khánh cười cười, vẫy vẫy tay với bé: “Nghe lời baba, nếu rảnh dì sẽ cùng đi chơi với con.”
Trữ Mạt Ly đưa Liễu Liễu đi rồi, nụ cười của Trầm KhánhKhánh cũng lập tức biến mất. Cô nhìn thoáng qua Ted, người đứng sau cũng biếtvì một câu nói của mình làm không khí cứng lại, vô cùng đau đớn đứng yên bấtđộng. Lúc ấy anh ta cũng không biết đầu óc bại liệt thế nào mà lại nói như vậy,thật đáng chết!
Trầm Khánh Khánh không muốn đi, cô nâng chén trà chậm rãiuống. Sau đó lại nhớ đến cảnh tượng vừa rồi, không khỏi buồn cười. Cô làm saocó thể trở thành người nhà với Liễu Liễu, là người nhà của bé, cũng chính làngười nhà với Trữ Mạt Ly. Dù cô uy hϊếp Trữ Mạt Ly, tay nắm bí mật của Trữ MạtLy, tuy rằng hiện tại chỉ có một hợp đồng trói buộc, nhưng Trữ Mạt Ly tuyệt đốisẽ không buông lỏng cảnh giác với cô. Khi đó quan hệ phức tạp của bọn họ cũngkhông đơn giản như những quy tắc ngầm mà người ngoài đã nghĩ.
“Khụ khụ…” Ted ở bên kia giả bộ ngứa họng, muốn mượn cớ làmTrầm Khánh Khánh chú ý.
Trầm Khánh Khánh buông chén trà, bỗng nhiên nghĩ đến một vấnđề: “Anh có biết mẹ đẻ Liễu Liễu là ai không?”
Khuôn mặt Liễu Liễu rất giống Trữ Mạt Ly, tuổi còn nhỏ đã kếthừa dung mạo diễm lệ của ba ba. Như vậy nguyên nhân chính có lẽ là vì bé vớiTrữ Mạt Ly đi ra từ một khuôn, vậy nên trên mặt bé nhìn không ra bóng dángngười mẹ, cũng vì vậy mà người ngoài vẫn không đoán được mẹ bé là ai.
Ted cả kinh, bị sặc nước miếng của chính mình, bắt đầu “khụkhụ” điên cuồng, lúc này là “khụ khụ” thật.
“Sao lại bị dọa thành như vậy?” Trầm Khánh Khánh bất mãnchau mày, rồi sau đó lại cười xấu xa nói: “Hay là anh thật sự biết?”
Ted đi theo Trữ Mạt Ly từ lúc anh khởi nghiệp, quan hệ haingười đương nhiên không tồi, cho dù anh ta đã biết mẹ đẻ là ai cũng không có gìđáng ngạc nhiên.
Ted nuốt hết nước miếng, thuận khí nói: “Bà cô ơi, anh xinem, chuyện này không thể hỏi linh tinh được đâu. Mạt Ly đã sớm nói rồi, ai nhắcđến, anh ta liền gϊếŧ người đó.”
“Anh ta lại không ở đây. Nơi này chỉ có anh và em, anh gấpnhư vậy làm gì?”
“Em có hỏi anh, anh cũng không biết.” Ted lắc đầu, hé rakhuôn mặt anh tuấn trong vai phản diện, dè dặt hỏi: “Sao đột nhiên em lại muốnhỏi điều này?”
“Không có gì.” Trầm Khánh Khánh lắc nhẹ chén trà, nói miễncưỡng: “Chỉ là em tò mò, người đàn ông bá đạo như Trữ Mạt Ly, cô gái nào có thểlọt được vào mắt anh ta, còn khiến cô ấy sinh cho con cho anh ta nhỉ? Anh thậtsự không biết sao, ngày trước không phải anh là quản lý của anh ta à?”
Ted nghĩ ngợi, vẻ mặt đau khổ xin tha thứ: “Bà cô ơi, cũngchẳng phải anh ta mang thai, anh làm sao biết được.”
Trầm Khánh Khánh tiếp tục tự đoán: “Sẽ không phải đẻ thuêchứ? Chẳng lẽ Trữ Mạt Ly cũng là gay?”
Bộ mặt Ted run rẩy, cứng họng không nói gì.
“Thôi, dù sao cũng không liên quan đến em, biết nhiều bí mậtcủa anh ta đối với em cũng chẳng tốt lành gì. Đi thôi!” Trầm Khánh Khánh phấtphất tay, không hề tự hỏi vấn đề này.
“Ba ba!”
Ngồi sau xe, Liễu Liễu rời khỏi người Trữ Mạt Ly, đôi taynhỏ bé nhanh nhẹn nắm cổ tay áo Trữ Mạt Ly, khuôn mặt xinh xắn khẩn trươngngước lên thấy Trữ Mạt Ly đang trầm tư.
Trữ Mạt Ly phục hồi lại tinh thần: “Ừ?”
Liễu Liễu nửa nức nở, nửa tủi thân nói: “Ba tức giận? LiễuLiễu biết sai rồi, nhưng Liễu Liễu chưa nói dì Khánh Khánh là mẹ Liễu Liễu, baba đừng tức giận.”
“Ba không tức giận.” Trữ Mạt Ly dịu dàng sờ sờ má Liễu Liễu.
Liễu Liễu đưa tay nhỏ bé xoa xoa hai gò má Trữ Mạt Ly: “Vìsao ba lại khó chịu như vậy?”
Trữ Mạt Ly sửng sốt, cười nói: “Không có, ba ba tốt lắm.”
Anh ôm Liễu Liễu trong l*иg ngực, hôn nhẹ lên trán bé, thấpgiọng nói: “Ba ba có Liễu Liễu là đủ rồi.”