Chương 5
Quả đúng như Hàn Thanh Dao đoán, khi cô kéo vali tới nhà ngoại thì cả nhà đều bị dọa. Bà ngoại nước mắt ngắn dài hỏi cô bị ức hϊếp có đúng không, cậu của cô còn bá đạo hơn, trực tiếp xách súng ra ngoài, miệng la hét:
“Tôi phải đi gϊếŧ cái tên cặn bã đó!”
Đến khi bị mợ nhéo tai lôi lại thì mới chịu an phận. Hàn Thanh Dao ngập ngừng một chút, cuối cùng vẫn không nén nổi tò mò, hỏi:
“Cậu! Tên cặn bã trong miệng cậu là ai vậy?”
“…” Cậu cô á khẩu, một lúc sau xoa cằm nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, bị mợ của cô đập thêm một cái nữa vào đầu, đau đến mức la oai oái.
“Dao Dao! Là ai ăn hϊếp con? Mợ và cậu sẽ giành lại công đạo cho con.”
Trong trí nhớ của Hàn Thanh Dao, mợ quả thật vô cùng… “mạnh mẽ”. Bà là xã hội đen, giỏi võ khỏi phải nói, tính tình lại vô cùng mạnh bạo. Nghe nói năm đó khi cậu theo đuổi mợ, bị mợ đánh bầm dập phải vào bệnh viện năm lần. Hàn Thanh Dao sợ run, theo bản năng lùi lại một bước. Nhưng trong mắt những người ở đây, cô là đang sợ hãi vì bị ức hϊếp phải bỏ nhà đi. Nhất thời, bà của cô tê tâm liệt phế khóc rống, cậu của cô lại muốn cầm súng xông ra ngoài. Hàn Thanh Dao có chút co giật khóe miệng. Bà ngoại! Khóc to như thế cổ họng thật sự không vấn đề gì sao? Còn nữa, cậu à! Giờ đang là xã hội pháp trị đó! Cậu cầm súng đi nghênh ngang như thế là muốn khiêu chiến quyền uy của cảnh sát sao? Để chấm dứt tình cảnh rối rắm này, Hàn Thanh Dao đành nói ra mọi chuyện:
“Cha của con thiên vị con của Châu Lệ, ừm, chính là mẹ kế của con…”
“Cái này cậu biết, con mau nói trọng tâm đi!” Cậu của cô vội vàng cắt ngang.
“Bốp” Cậu ôm đầu, ấm ức nhìn mợ. Mợ trừng mắt một cái, cậu liền cúi đầu, ngoan ngoãn im miệng. Cô có chút buồn cười, cậu thê nô đến độ này, mợ thật hạnh phúc mà.
“Dao Dao! Con nói tiếp đi! Đừng để ý lão già này!”
“Đúng! Không cần để ý cậu! Lúc nãy cậu chỉ đang nói nhảm thôi!”
Hàn Thanh Dao đột nhiên có xúc động muốn bỏ chạy. Tại sao cô cảm thấy cái gia đình này chẳng có chút gì đáng tin thế?
“Ông ta thiên vị Hàn Huyên không phải ngày một ngày hai. Hơn nữa, ông ta và mẹ kế có Hàn Huyên không phải là sau khi mẹ mất 100 ngày, mà là trước khi mẹ mất đã có.” Nói tới đây, giọng cô có chút chua xót, cô nghĩ, đây nhất định là cảm xúc của Hàn Thanh Dao cũ “Mẹ biết chuyện ông ta nɠɵạı ŧìиɧ, còn làm cho người ta có thai, quá tức giận và tủi thân nên mới tự sát.”
“Tên cặn bã này! Cậu phải gϊếŧ hắn!” Mắt của cậu cô đỏ bừng. Đứa em gái ông yêu thương nhất, nâng niu từ nhỏ lại có kết cục đáng thương như thế.
Bà ngoại lại khóc. Mắt mợ cũng chứa đầy phẫn nộ. Hàn Thanh Dao nghẹn ngào một chút, nói ra mục đích của mình:
“Con muốn giành lại tài sản của mẹ. Người như ông ta không xứng có được những thứ ấy.”
“Được!” Mợ sảng khoái đáp ứng.