Chương 17

Tổ Vũ giả trang con non giả đến thập phần gian ( vui) khổ ( vẻ), mỗi ngày ngoài ăn thì chính là ngủ, còn không thì là chơi các món đồ chơi trong phòng.

Quả thực là sa sút đến sinh vô khả luyến ( vui quên lối về).

.... Nếu như có thể lên mạng thì càng tốt.

Đối Internet ỷ lại thành thói, đến tận bây giờ vẫn chưa từ bỏ ý định tìm về vòng tay thân yêu của mạng xã hội, Tổ Vũ từng có ý định dùng điện thoại của chính mình để lên mạng. Hắn còn thấy nhóm người mặc áo khoác trắng chăm sóc con non khi không có việc gì liền ngồi một góc nghịch nghịch thiết bị loại nhỏ giống như đồng hồ kia, tuy rằng không biết họ đang xem những gì nhưng từ thần sắc có thể nhìn ra tuyệt đối là đang lên mạng.

Nhìn đến thèm đỏ cả mắt Tổ Vũ thực hận không thể nhào lên cướp lấy một cái cho chính mình dùng.

Đám người mặc áo trắng luôn ngốc tại trong phòng chăm sóc con non, cơ hồ ngày hay đêm đều không rời người, muốn ở dưới mí mắt của bọn họ làm chút động tác nho nhỏ còn có chút khó khăn, thế nhưng Tổ Vũ vẫn nhân lúc đi ngủ mà trốn trong cái ổ nhỏ của mình, nương nhờ thân hình của mấy cái con non hòng che dấu bản thân, móc ra điện thoại của chính mình thử thử một chút.

Đáng tiếc thiết bị không kết nối được, đừng nói là Internet,ngay cả một cọc tín hiệu sóng cũng không có.

Từ đó, chiếc điện thoại vẫn hằng âu yếm bị hắn nhốt đánh vào địa ngục, mang tâm lí mắt không thấy tâm không phiền mà đem áp xuống đáy hòm.

Tổ Vũ sau khi chịu đả kích càng thêm uể oải, cả ngày ngốc tại trong ổ, ngay cả động cũng không động một chút, nháo đến nhóm áo trắng còn tưởng là hắn sinh bệnh, cố ý mang hắn đi kiểm tra một chút.

Kết quả có thể nghĩ tới, cái gì cũng không tra ra được.

Tiểu Griffin chúng nó có đồ chơi lại có người chơi cùng, cũng không còn một hai phải bắt Tổ Vũ bồi chúng nó cùng chơi. Tuy nhiên chúng nó vẫn dính Tổ Vũ như cũ, nhất là lúc đi ngủ, cơ hồ là phải dán vào hắn mới chịu.

Làm một đám người áo trắng kia đều nói tình cảm của bọn họ thực tốt, ngay cả đi ngủ cũng không muốn tách ra.

Đối với điều này, Tổ Vũ chỉ tỏ vẻ, đâu phải chúng nó không muốn cùng hắn tách ra, chúng nó chẳng qua là luyến tiếc cảm giác dễ chịu do linh khí truyền đến từ trên người hắn.

Lúc này phi thuyền đã cất cánh được vài ngày. Linh khí ngoài vũ trụ ít hơn địa cầu rất nhiều, nhưng trải vuốt linh khí kinh mạch cho con non thì vẫn phải làm.

Cũng không biết bọn họ rốt cuộc là muốn đi đâu.

Suy xét đến vấn đề sinh hoạt sau này, Tổ Vũ lại một lần nữa đưa việc học tập ngôn ngữ lên đầu nhật trình.

Hơn nữa đám người áo trắng kia thời điểm chơi đùa cùng với đám tiểu Griffin sẽ cố ý dùng ngôn ngữ ấu trĩ khá dễ hiểu, điều này cũng tạo không ít thuận tiện cho Tổ Vũ.

Hơn nữa Tổ Vũ còn tìm được trong đống đồ loạn thất bát tao một sấp thẻ học chữ.

Tuy hắn cũng không rõ vì sao trong phòng thú cưng lại có chuẩn bị thứ này, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc hắn đối với thẻ học chữ lộ ra hứng thú.

Càng có ý tứ chính là, tuy ngôn ngữ in trên thẻ hắn không hiểu, thế nhưng số thứ tự in trên thẻ lại là chữ số Ả Rập, về phần văn tự, cũng thiên về chữ cái, những văn tự chữ cái này cùng với những ký hiệu trên rương ấp trứng không giống nhau, cái trước chỉ là giống, mà cái sau lại thật sự là chữ cái tiếng Anh và tiếng Trung.

Cũng không biết bọn họ rõ ràng là ngoại tinh nhân, thế nhưng trên rương ấp trứng lại in trung anh song ngữ.

.....Tổ Vũ tuyệt đối sẽ không thừa nhận rằng, có lẽ, khả năng, đại khái, là trước kia hắn nhìn nhầm, cái gọi là trung anh song ngữ in trên rương rất có thể là tổ hợp tiếng Trung và tiếng Anh.

Dù sao hắn cũng không học tiếng Anh, cũng có khả năng nhận sai.

Sau khi phát hiện thẻ học chữ Tổ Vũ liền tự mình ngậm về ổ nhỏ của mình để xem, người áo trắng phụ trách chăm sóc con non đều là những nhân sĩ chuyên nghiệp, trong đó có một nữ ngoại tinh nhân có một đôi râu trên đầu còn lại gần dạy hắn đọc những chữ in trên thẻ.

Đại khái là thấy bộ dáng ngẩng đầu nghe nàng nói chuyện của Tổ Vũ thập phần đáng yêu, vị tiểu thư này không nhịn được liền bế hắn lên hết xoa lại xoa một trận, sau đó liền giữ nguyên tư thế ấy tiếp tục dạy hắn học.

Tổ Vũ:"....."

Nhìn vào việc nàng dạy hắn đọc chữ, hắn nhịn.

Chờ đến khi phi thuyền cập bến Chủ tinh, Tổ Vũ đã nhớ rõ cách đọc cùng viết hơn một trăm ký tự trên mấy tấm thẻ, hơn nữa còn có thể nghe hiểu một ít từ ngữ đơn giản thường dùng.

Sau khi phi thuyền đến Chủ tinh, cha mẹ của tiểu Vũ Giao cùng tiểu Phi Mã đã sớm chờ ở trong cảng tinh tế, nóng lòng chờ đợi con của bọn họ bình an trở về.

Thời điểm Tổ Vũ cùng mấy con non khác cùng nhau bị mang xuống phi thuyền liền nhìn thấy bốn ngoại tinh nhân bước nhanh tiến về phía bọn họ, từng người bế lên tiểu Vũ Giao cùng tiểu Phi Mã, hết ôm lại hôn, hỉ cực mà khóc.

Tổ Vũ đã có thể nghe hiểu một ít từ ngữ, rất rõ ràng liền nghe được bọn họ gọi hai cái con non là "Con của ta, bảo bối của ta".

Tổ Vũ ngây người một lát, xác định mình không có nghe lầm, ánh mắt không nhịn được bồi hồi giữa mấy người bọn họ.

Bên được gọi là con chính là động vật mang hình dáng thần kỳ, mà bên gọi tuy bộ dáng cùng người địa cầu có chút bất đồng, nhưng vẫn là hình người, đây....

Chẳng lẽ đám ngoại tinh nhân này đều là yêu quái thành tinh?

Mà tiểu Phi Mã cùng tiểu Vũ Giao bị ôm lên lúc này cũng thập phần mờ mịt.

Nhưng chúng nó cũng không bài xích người ôm chúng nó, thậm chí từ trong lòng chúng còn cảm nhận được sự thân cận, thời điểm bị hôn, hai cái con non cũng vô cùng quyến luyến đáp lại, phát ra từng tiếng kêu non nớt.

Sự ràng buộc từ huyết thống là vô cùng mạnh mẽ, chẳng sợ trước đó chúng chưa từng gặp qua họ, dưới tình huống không có người dạy dỗ, chúng nó cũng tự nhận thức được đây mới là cha mẹ ruột của mình.

Bốn vị gia trưởng xác định con mình vẫn khỏe mạnh bình an giống như tin tức nhận được, trái tim vẫn treo lơ lửng rốt cuộc buông xuống.

Từng người ôm con non của mình, đối với người mang chúng trở về phi thường cảm tạ:" Melved tiên sinh, rất cảm ơn ngài đã mang con của chúng tôi trở về, về sau nếu có địa phương nào chúng tôi giúp ích được ngài nhất định phải nói cho chúng tôi biết."

Tuy rằng gia tộc của từng người bọn họ nếu so sánh với Griffin hoàng tộc thì có vẻ yếu nhược, thế nhưng ở Liên bang gia tộc bọn họ vẫn là đại gia tộc số một số hai.

Giống như Griffin nhất tộc, gia tộc của từng người bọn họ cũng đồng dạng gian nan về mặt con nối dõi, tiểu Vũ Giao cùng tiểu Phi Mã là đứa con bọn họ trăm cay nghìn đắng mới sinh ra được, sau lại gặp vấn đề vô pháp ấp ra, thật vất vả mới ấp nở ra được lại thiếu chút nữa lạc mất, hiện giờ cũng bởi vì Cecil mới thuận lợi tìm về được, bọn họ đương nhiên cảm kích vạn phần.

Cecil cùng bọn họ khách sáo vài câu, mỗi người liền tự ôm con non của mình trở về. Tuy rằng các con non thoạt nhìn đều thật khỏe mạnh, thế nhưng nếu không tự mình kiểm tra một lượt, họ thực sự không an tâm.

Hai cái con non lúc bị mang đi cũng biểu hiện không nỡ rời Tổ Vũ, nhưng dưới sự trấn an của cha mẹ, chúng vẫn ngoan ngoãn để người mang đi.

Tổ Vũ tuy rằng cũng có chút không bỏ được chúng nó, nhưng chia lìa là chuyện sớm muộn, hắn cũng chỉ có thể chúc chúng nó về sau thuận thuận lợi lợi khỏe mạnh lớn lên.

Sau đó, Tổ Vũ còn mang chút thương cảm cùng tiểu Griffin cùng nhau bị mang lên một chiếc phi hành khí loại nhỏ.

Trên phi hành khí trừ bỏ bọn họ thì chỉ có một vị bảo tiêu, bảo tiêu ngồi phía trước lái xe, Cecil ngồi ở phía sau, mà Tổ Vũ cunhf tiểu Griffin cùng bị đặt ngồi ở phía sau, bên cạnh Cecil.

Tiểu Griffin mất đi bạn chơi cùng, lại bị đưa đến một hoàn cảnh xa lạ liền có chút bất an. Nó không còn hiếu động như trước, cứ dán chặt vào Tổ Vũ, không ngừng rúc rúc vào phía dưới cánh nhỏ của hắn, miệng phát ra nhưng tiếng kêu pi pi.

Tiếng kêu nghe đến là đáng thương.

Tổ Vũ bị hắn kêu tâm đều muốn tan chảy, hắn đém tiểu Griffin trốn ở dưới cánh của hắn đào ra, sau đó dùng mỏ trải vuốt lông trên cánh cùng cổ nó, cùng lúc đó, những tia linh khí thật nhỏ cuồn cuộn không ngừng bị đưa vào cơ thể tiểu Griffin theo hành động của hắn.

Lông chim được dịu dàng chải vuốt, trong cơ thể lại có linh khí khiến toàn thân nó ấm áp dễ chịu, tiểu Griffin rất mau liền thả lỏng, thân thể xụi lơ trên đệm ngồi rắn chắc, nhắm mắt lại bắt đầu ngáy nho nhỏ.

Tổ Vũ thấy nó ngủ rồi cũng không ngừng lại động tác, chờ đến khi cọng lông rối cuối cùng được chỉnh tốt, hắn mới ngừng lại động tác chải vuốt, dùng cánh của mình che trên người tiểu Griffin làm chăn, để nó có thể ngủ thoải mái một chút.

Mà Tổ Vũ lại không chút để ý chính mình, đầu quay tới quay lui đánh giá không gian bên trong phi hành khí.

Kết quả đầu vừa chuyển, liền đối diện với một đôi mắt màu đen.

Nam nhân tóc đen không biết đã nhìn họ bao lâu, lúc này ánh mắt nhìn Tổ Vũ mang theo nặng nề cùng đánh giá kĩ càng.

Nhìn đến mức Tổ Vũ cũng rùng mình, trong lòng nghĩ nam nhân này sẽ không phải đã nhìn ra được cái gì đi?

Cecil xác thực đã nhận ra con non nhân bản này có gì đó không thích hợp, bất quá không phải nhìn ra tới mà là ở thời điểm Tổ Vũ chải vuốt lông chim cho tiểu Griffin, hắn cảm nhận được năng lượng dao động trên người Tổ Vũ.

Rất nhỏ, nhưng thật sự tồn tại.

Griffin nhất tộc trừ thân thể cường đại ra, do mấy ngàn năm trước thông hôn với yêu quái mà được kế thừa một chút thiên phú của yêu quái, ngẫu nhiên cũng sẽ sinh ra một vài con non có năng lực đặc thù. Cecil chính là một trong số đó, tinh thần lực của hắn vô cùng cường đại, có thể cảm nhận được năng lượng dao động dù là nhỏ nhất, hành động của Tổ Vũ đương nhiên cũng không qua mắt được lực cảm nhận của hắn.

Bất quá Cecil cũng không nghĩ theo phương hướng khác, chỉ nghĩ Tổ Vũ là Griffin có năng lực đặc thù, còn đang suy nghĩ xem con Griffin còn lại có phải cũng như thế hay không.

Nếu đúng là như vậy, về sau có thể tại phương diện này bồi dưỡng nhiều một chút.

Bất quá ánh mắt của hắn quá áp bách, Tổ Vũ bị hắn nhìn chằm chằm một chút động tác cũng không dám, cương cứng thân thể làm bộ cái gì cũng không biết, cúi đầu xuống, nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

Qua một lúc lâu, hắn mới cảm thấy ánh mắt dán trên người mình dời đi, trong lòng nhẹ nhàng thở ra nhưng vẫn không dám mở mắt.

Lại một lát sau, vốn dĩ giả bộ ngủ liền biến thành ngủ thật.

Chờ phi hành khí đến nơi rồi dừng lại, hai cái con non vẫn còn say ngủ chưa chịu tỉnh.

Bảo tiêu mở cửa xe thấy vậy liền duỗi tay muốn ôm bọn nó ra.

"Để ta."

Ngăn lại động tác của bảo tiêu, Cecil chính mình động thủ, nhẹ nhàng bế hai cái con non lên.

Đong đưa biên độ nhỏ cũng không khiến chúng nó tỉnh lại, dưới sự ôm ấp của Cecil, Tổ Vũ cùng tiểu Griffin rốt cuộc về đến nhà.

Tác giả có lời muốn nói: Kiếp sống lưu lạc kết thúc, về sau chính là hài tử có gia ddinhf~

Nghi vấn về việc Tổ Vũ bị bại lộ khi các con non kêu mama, chỗ này cần phải giải thích một chút. Các con non kêu ra chính là ý tứ kia, nhưng những người khác nghe không hiểu bởi vì không cùng tộc, Cecil cũng nghe không hiểu bởi vì các con non nói bằng "ngôn ngữ trẻ con", không phải thật sự biết nói. Cecil cũng chưa học qua ngôn ngữ này, cũng giống như chúng ta vĩnh viễn đều không thể hiểu được trẻ con đang nói cái gì.

Mà Tổ Vũ nghe hiểu hoàn toàn là bởi bản thân hắn đặc thù, kỳ thật thay vì nói là nghe hiểu, chi bằng bảo rằng hắn nghe hiểu được ý tứ mà các con non muốn truyền đạt mà thôi.

..........