Tịch Hưng nhìn chiếc xe lửa cách anh ta xa dần, lại không ngờ tới trước cửa sổ đột nhiên xuất hiện bóng người của một phụ nữ.
Trên đầu cô ấy quấn băng gạc nơ bướm thật to, đôi mắt hận không thể dồn anh ta vào chỗ chết kia nhìn chằm chằm vào anh ta.
Tịch Hưng chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo: "Qủy...quỷ!"
Mà cách đó không xa, không biết tang thi từ nơi nào chạy tới đang nhìn chòng chọc vào bọn họ: "Rống!"
Không lâu lắm, ở đây lại nhiều hơn mấy bãi máu và vài con tang thi mới, tang thi mới rất nhanh đã sáp nhập vào đoàn đội, cũng nhau lắc lư lảo đảo đi khắp nơi.
"Cảm ơn...lão đại."
Phục Sa đi vào buồng lái cúi người với Bạch Ngọc Câu.
Bạch Ngọc Câu khoát tay một cái: "Cô yên tâm! Nhân ngư chúng ta là lương thiện nhất, loại người xấu xa này tôi sẽ không để cho bọn họ lên xe!"
Phục Sa sững sốt một chút: "Nhân ngư?"
"Không có! Không có cái gì! Vừa rồi tôi không có nói cái gì!" Bạch Ngọc Câu ngồi thẳng người lại: "Cô không nghe thấy gì cả!"
Phục Sa: "..."
Mặc dù cô ấy không hiểu Bạch Ngọc Câu đang nghĩ gì, nhưng bây giờ nếu cô ấy đã nhận Bạch Ngọc Câu làm lão đại.
Phục Sa cảm thấy cô ấy nên tin tưởng Bạch Ngọc Câu vô điều kiện.
Cô ấy muốn đi theo Bạch Ngọc Câu, nếu Tang Tinh cũng có thể gọi Bạch Ngọc Câu là lão đại, vậy thì cô ấy nghĩ cô ấy cũng có thể.
Chỉ là một người trưởng thành như cô ấy, vẫn là có chút xấu hổ.
Luôn cảm thấy mình cũng bị hội chứng tuổi dậy thì rồi.
Phục Sa đi ra từ buồng lái, đi tới toa xe thứ 5, trong toa xe có không ít người còn ở trong trạng thái hoảng hốt.
Bọn họ lưu luyến nhìn ánh nắng chiều bên ngoài cửa sổ, đây là thứ không có ở trong tầng hầm của bọn họ.
Tầng hầm chỉ có chiếc cửa sổ nhỏ đủ để một chút nắng chiếu vào, phần lớn thời gian ở bên trong đều rất u ám.
Bên tai của bọn họ đều là tiếng tang thi gào thét ở cách một bức tường.
Chuyện này hoàn toàn khác với khi ngồi trên xe lửa.
Thật giống như bọn họ chỉ đang ngồi xe lửa ra ngoài công tác một chuyến, hoặc là đi du lịch.
Chúc Tĩnh nhìn Phục Sa chết rồi sống lại vẫn rất kinh ngạc, cô ta run run hỏi: "Cô làm sao mà sống sót được?"
Rõ ràng là Tịch Hưng bọn họ đã ném cô ấy đang bị thương nặng ra ngoài cửa sổ, cô ấy làm sao có thể sống sót chứ.
Phục Sa cười một tiếng, che giấu chuyện mình có dị năng: "Được lão đại của tôi cứu."
Lão đại của tôi a, thật sự là một người rất tốt.
____
Hệ thống Thánh mẫu: "Kí chủ, người đã đủ nhiều rồi, chúng ta làm nhiệm vụ đi!"
Bạch Ngọc Câu đậu xe bất động ở trên trời, bây giờ cô rất hài lòng với phần thưởng mà Hệ thống Tu tiên cho cô.
Cho nên đối với chuyện làm nhiệm vụ cô cũng không có tâm tình chống đối.
Mặc dù phần thưởng mà hệ thống Thánh mẫu cho cô, cô không thích lắm.
Nhưng cô lại là công chúa nhân ngư, trên người cô gánh vác ngàn vạn cái hệ thống, nếu như cái hệ thống này không lui ra, hệ thống khác cũng không có cách lên chức.
Bạch Ngọc Câu cảm thấy mình thật sự đã làm ra chuyện hi sinh rất vĩ đại.
Cô là một kí chủ vì hệ thống mà lo nghĩ như vậy, ai, cô thật sự rất lương thiện!
Thật không hổ là con gái của biển.
"Được." Bạch Ngọc Câu dừng xe lửa ở một chỗ rừng rậm, cô gọi Tang Tinh nói: "Lúc tôi không có ở đây cậu nhất định phải bảo vệ mọi người thật tốt! Biết không?"
Tang Tinh sững sốt một chút, sau đó trong hốc mắt tràn đầy nước mắt: "Lão đại! Chị sao vậy? Chị mắc bệnh hiểm nghèo sao?"
Bạch Ngọc Câu trợn to hai mắt nhìn cậu ta: "Cậu nguyền rủa tôi làm gì?"
"Lão đại vừa rồi chị không phải đang giao phó hậu sự sao?" Tang Tinh gãi đầu một cái.
Bạch Ngọc Câu: "...Tôi thật là không thể hiểu được tại sao tôi lại có tên tiểu đệ ngu ngốc như cậu!"
"Tôi là muốn đi ra ngoài một lúc, cậu chờ tôi ở chỗ này biết rồi chứ? Không thể để cho bọn họ bị thương chết!"
Sau khi Bạch Ngọc Câu ra lệnh liền đi xuống xe, bây giờ đã là ban đêm, trong rừng rậm không có tang thi.
Cô đi ra ngoài, qua lại trong rừng rậm, ánh trăng chiếu lên mặt cô, tựa như phủ lên mặt cô một tầng lụa mỏng.
"Meo meo!" Một con tang thi mèo phát hiện ra cô, trực tiếp nhào về phía cô.
Nó muốn cắn đứt cổ của con người này, hút cạn máu của cô.