Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Không Xong! Ký Chủ Lại Không Được Bình Thường Rồi!

Chương 28

« Chương TrướcChương Tiếp »
Quảng trường Bình An.

Nơi này hết sức yên tĩnh, trên quảng trường đã dựng xong đài cao.

Trên mặt đất có một đống chân tay của tang thi, xem ra nơi này vừa trải qua một trận loạn chiến.

Một thiếu niên gầy yếu nhuộm cái đầu hồng đang vô cùng buồn chán ngồi ở trên giá thi công cao cao.

Không biết cậu ta đã leo lên như thế nào, dường như cậu ta không hề có chút cảm giác nguy cơ khi mạt thế tới gần.

Trên người cậu ta mặc quần áo xu hướng, trên cổ đeo một sợi dây chuyền bạc trắng rất thô, nhìn qua có chút kì lạ.

Trên người thiếu niên xem ra không có vết máu nào, trên người cũng không có vết thương.

Cậu ta nâng cằm vô cảm nhìn về phương xa, cho đến khi nghe được tiếng ầm vang của xe hơi, cậu ta mới chợt trợn to hai mắt.

Bạch Ngọc Câu dừng xe trên quảng trường, sau khi xuống xe cô nhìn quảng trường trống rỗng có chút thất vọng: "Người hâm mộ của tôi đâu?"

"Có phải tôi đến quá muộn rồi không, bọn họ đều trả vé, đều tại người tổ chức, loại chuyện này cũng không báo cho tôi biết!"



Sau khi Phục Sa xuống xe nôn một đống mới há mồm nói: "Có...có lẽ là bọn họ đi ăn cơm rồi."

Cô ấy không nghĩ tới kĩ năng lái xe của Bạch Ngọc Câu lại tệ như vậy, dọc theo đường đi đều là xông ngang đánh thẳng, một con tang thi trực tiếp bị chiếc xe đυ.ng đến bay mất cả cái tay.

Cảnh tượng máu thịt lẫn lộn kia khiến cho cô ấy vừa nghĩ lại liền muốn nôn mửa.

"Lão đại!"

Một đạo âm thanh trong trẻo vang lên.

Phục Sa lau vết nôn ở khóe miệng, ngẩng đầu nhìn một cái, chỉ thấy một thiếu niên tóc hồng trực tiếp nhảy xuống từ trên giá cao.

Cậu ta một đường chạy tới, tóc cũng bay bay: "Lão đại! Tôi biết cô sẽ tới chỗ này!"

Bạch Ngọc Câu nghiêng đầu: "Tang Tinh?"

Tang Tinh nghe thấy Bạch Ngọc Câu kêu tên của cậu ta, kích động dùng sức gật đầu: "Lão đại, cũng may cô tới rồi, cô không biết tang thi ở đây thật sự rất nhiều, hù chết tôi rồi!"

Phục Sa nhớ lại cảnh tượng thiếu niên này nhảy xuống từ cái giá cao mười mấy mét lúc nãy.



Kết hợp với một đống chân tay của tang thi ở bên cạnh.

Cô ấy chỉ có thể nói e rằng thiếu niên này cũng là một quái vật như Bạch Ngọc Câu.

"Lão đại tới mở hội ca hát sao?" Tang Tinh hỏi.

Bạch Ngọc Câu gật đầu: "Tất nhiên rồi! Sao cậu cũng ở chỗ này? Có phải là cố ý tới nghe tôi hát không?"

Sau khi Tang Tinh nghe được liền vô cùng đắc chí cười nói: "Tôi nhớ trước đó lão đại từng nói muốn mở hội ca hát, cho nên tôi vẫn luôn đợi ở chỗ này!"

"Hì hì!"

Sau khi Bạch Ngọc Câu nghe Tang Tinh nói xong hài lòng sờ đầu cậu ta một cái: "Ừm ừm, thật ngoan!"

"Có cậu ở đây thì tôi cũng nhẹ nhõm nhiều rồi, tới đây, tôi giới thiệu cho cậu một chút." Cô kéo Phục Sa ở một bên qua nói: "Đây là thợ trang điểm của tôi, bây giờ tôi chỉ còn thiếu nhϊếp ảnh gia và loa!"

"Đúng rồi, cô tên là gì?"

Phục Sa trầm mặc một chút: "Tôi tên Phục Sa."
« Chương TrướcChương Tiếp »