Chương 18

Tiểu Mỹ trên mui xe nghe được âm thanh này, cũng rống lên một tiếng.

Úc Hàng không muốn lãng phí thời gian nữa, dứt khoát phát ra một tia sét đánh cho Diệp Chấn đã biến thành tang thi ngoài cháy trong mềm.

Anh ta té xuống dất, cặp mắt không cam lòng kia đã hoàn toàn chết lặng.

Xe khởi động.

Bạch Ngọc Câu đưa tay ra vẫy vẫy về phía Diệp Chấn: "Tạm biệt, hi vọng lần sau anh có thể gặp được xe không quá tải a~."

Dọc theo đường đi, Bạch Ngọc Câu cũng không có ngừng.

Cô giống như sợ Tiểu Mỹ bị lạc mất đi vậy, không ngừng gọi: "Tiểu Mỹ!"

"Rống!"

"Tiểu Mỹ!"

"Rống!"

"Tiểu Mỹ!"

"Rống!"



"Cô có thể ngừng một lát hay không? Tang thi cũng bị cô chơi chết rồi!" Phan Niên không nhịn được hít sâu một hơi, anh ta sợ mình bị tức chết.

Bạch Ngọc Câu nghiêng đầu một chút: "Nhưng tôi sợ cô ấy bị lạc mất."

Khóe miệng Chung Âm Âm giật một cái: "Sẽ không lạc mất, thật ra thì...tôi cũng biết làm móng tay, nếu như bị lạc mất, tôi làm cho cô."

"Cô cũng biết?" Bạch Ngọc Câu dùng đôi mắt long lanh nhìn Chung Âm Âm.

"Sao cô không nói sớm! Như thế thì tôi đã không đi tìm thợ làm móng rồi!"

"Ai nha, nhưng tôi đã có thợ làm móng Tiểu Mỹ rồi, thật là đáng tiếc."

"Rống!"

Chiếc xe một đường lái về phía trước, cho đến buổi tối mới dừng lại.

Bạch Ngọc Câu không hỏi bọn họ muốn đi đâu, một mình ở trên xe chơi rất vui vẻ.

Đám người Úc Hàng tìm một căn nhà mái bằng sạch sẽ mới dừng lại, trong nhà mái bằng không có tang thi.

Bọn họ quyết định ở lại chỗ này một đêm.

Chung Âm Âm chủ động gánh vác trọng trách nấu cơm, tuy nói là Úc Hàng bọn họ cũng biết nấu, nhưng nấu ra cũng chỉ có thể nói là miễn cưỡng ăn được.



Tống Ngôn ở bên cạnh làm trợ thủ cho Chung Âm Âm, hai người dính nhau như sam.

Bạch Ngọc Câu đang tranh luận cố gắng muốn kéo Tiểu Mỹ vô chơi với cô.

"Tôi cũng có thể chới với cô." Úc Hàng giơ tay phải ra, trong lòng bàn tay có tia sét lập lòe.

"Chơi với anh không vui." Bạch Ngọc Câu từ chối, ở trong mắt cô người này chính là một cái máy phát điện cỡ nhỏ.

Cô là một người bình thường, làm gì có người chơi đùa với máy phát điện chứ.

Úc Hàng: "..."

"Này, cơm chín rồi." Phan Niên bưng một chén cơm tới cho Bạch Ngọc Câu.

Bạch Ngọc Câu nhìn thấy mấy miếng khoai tây trên chén cơm liền có chút không muốn ăn: "Tôi không ăn, ngay cả thịt cũng không có."

Phan Niên: "Đây là mạt thế! Có đồ để ăn là tốt rồi, cô còn kén chọn!"

"Đợi đến lúc đồ ăn cũng không có, cô liền khóc lóc đi!"

Anh ta vừa nói cũng không để ý tới Bạch Ngọc Câu nữa, dứt khoát cầm cơm đi tự mình ăn.

Hệ thống Mỹ thực thấy có người dám nói chuyện với kí chủ của nó như vậy, nó lập tức mở miệng nói: "Kí chủ, ngươi muốn ăn cái gì, để ta hung hăng đánh vào mặt anh ta!"