Cô nhíu mày một cái nhìn đông nhìn tây tựa như muốn xem một chút xem có cách gì hay không.
Đúng vào lúc này, Úc Hàng đi vào, anh giơ tay chạm vào vạch số liệu trên đèn sấy móng tay.
Sau đó...
"Hey, sáng rồi!" Bạch Ngọc Câu vui vẻ chiếu đèn.
Tang thi đối diện cô thấy trước mắt lại có thêm một thức ăn, có chút rục rịch ngóc đầu dậy.
"Làm móng tay xong rồi! Nhìn cái gì vậy! Có người làm việc như cô sao?!" Bạch Ngọc Câu không vừa ý đập bàn một cái.
"Rống..."
Chung Âm Âm nhìn thấy tất cả chuyện trong tiệm qua kính xe, khóe miệng cô ấy giật một cái, chỉ cảm thấy bản thân hình như đang nằm mơ.
Đến tột cùng là thế giới này sụp đổ, hay là cô ấy sụp đổ.
Lẽ nào thật ra thì cô ấy đã chết rồi, bây giờ cô ấy chỉ là đang nằm mơ?
Cô ấy len lén dùng tay phải của mình véo tay trái của mình một cái: "Tê..."
Vẫn là đau.
"Cô gái này..." Phan Niên tựa vào thân xe nhìn Bạch Ngọc Câu.
Đột nhiên anh ta bắt đầu suy xét bọn họ mang theo một người như vậy rốt cuộc là phúc hay họa.
Điểm tốt là, giá trị võ lực của người này rất cao.
Không tốt là, đầu óc của cô hình như có chút không giống với người khác.
Cuối cùng, sau gần 1 tiếng, Bạch Ngọc Câu mới đi ra từ tiệm làm móng.
Lúc sắp đi cô còn vơ vét hết sạch đồ trong tiệm làm móng.
Mà con tang thi của tiệm làm móng kia cũng bị cô dùng dây thừng trói vào trên mui xe.
Bạch Ngọc Câu nhìn tang thi trên mui xe nói: "Tiểu Mỹ, mặc dù kĩ thuật làm móng của cô không phải rất tốt, nhưng tôi tin sau này cô sẽ làm ngày càng tốt."
Tiểu Mỹ là tên cô đặt cho tang thi, dù sao thì cứ gọi là tang thi tang thi, không lễ phép chút nào.
"Cô cứ ngoan ngoãn làm thợ làm móng bên cạnh tôi, sau này tôi ăn thịt cô cũng đi theo uống canh có được không?"
Tiểu Mỹ: "Rống rống rống!"
"Thật nhiệt tình!" Bạch Ngọc Câu vui vẻ lên xe, hoàn toàn mặc kệ sự kháng nghị của con tang thi.
Mọi người trên xe: "..."
Bạch Ngọc Câu ngồi ở hàng ghế sau, cô thưởng thức bộ móng mới trên tay mình, phía trên móng tay màu đỏ tươi đính mấy viên đá thạch anh.
"Anh cũng không tệ, còn có thể phát điện."
Úc Hàng: "Cảm ơn lời khen của cô."
Anh vẫn là lần đầu tiên nghe thấy có người gọi dị năng hệ lôi của anh là phát điện.
Chung Âm Âm một mực nhìn trộm Bạch Ngọc Câu, cô gái trước mắt không khác gì so với trong trí nhớ của cô ấy.
Chỉ là... tính cách này hình như không giống lắm.
"Móng ta của tôi đẹp không?" Bạch Ngọc Câu phát hiện ánh mắt của cô ấy, liền hỏi.
Cơ thể Chung Âm Âm cứng đờ, sau đó cười nói: "Rất đẹp."
"Rống!"
"Cô nghe không, tiểu Mỹ nghe được cô đang khen kĩ thuật của cô ấy đấy!"
"Được rồi được rồi, xe phải xuất phát rồi, cô không có chuyện gì khác rồi chứ?" Phan Niên chỉ cảm thấy cô ồn ào: "Đừng tới lúc đó còn muốn tìm tiệm cắt tóc!"