Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Không Xong! Ký Chủ Lại Không Được Bình Thường Rồi!

Chương 11

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hệ thống Tu tiên nói, đợi sau khi cô cố gắng làm nhiệm vụ không gian còn có thể mở rộng.

Điểm này rất hợp với tâm ý của Bạch Ngọc Câu.

Mấy hệ thống nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ mặc chiếc váy nhỏ của Bạch Ngọc Câu, cũng trầm mặc rồi.

Vẫn là hệ thống Thánh mẫu mở lời trước.

Hệ thống Thánh mẫu: "Kí chủ sẽ không phải là cảm thấy hai người đàn ông này muốn cướp váy nhỏ chứ?"

Hệ thống Tu tiên: "..."

Hệ thống Mỹ thực: "Kí chủ thật lợi hại! Tụ tập đám tang thi lại sau đó gϊếŧ chết! Thật là lợi hại!"

Hệ thống Thánh mẫu: "Lợi hại cũng vô ích, cảm giác đầu óc của kí chủ có lẽ là bị hỏng rồi."

Hệ thống Mỹ thực: "QAQ"

Hệ thống Tu tiên: "Thật ra thì...cũng không liên quan, dù sao chỉ cần kí chủ có thể phối hợp với chúng ta làm nhiệm vụ là được."

Hệ thống Thánh mẫu: "Cũng đúng."



Bọn họ phát hiện mặc dù đầu óc của kí chủ biến động tương đối nhanh, tính khí cả người nói thay đổi là thay đổi, nhưng cô vẫn rất dễ dỗ.

Bạch Ngọc Câu nhìn chiếc váy nhỏ sạch sẽ xinh đẹp trước mắt liếʍ môi một cái, cô nhìn về phía tiệm làm móng đối diện vô cùng tiếc nuối.

Đáng tiếc cô tìm nửa ngày cũng không tìm được một người thợ làm móng, nếu không thì bây giờ móng tay của nàng đã sớm lấp lánh sáng bóng rồi.

Sau khi đi ra từ tiệm nữ trang, Bạch Ngọc Câu nhìn thấy hai người đàn ông kia giống như là nhìn thấy quỷ vậy.

Cô lập tức lại bày ra vẻ mặt các người không được phép cướp đồ của tôi, sau đó nhanh như gió vọt vào tiệm giày nữ bên cạnh.

Úc Hàng, Phan Niên: "..."

"Có phải cô ấy có không gian không?" Phan Niên thấy cô gái này vừa đi vào tiệm quần áo, quần áo cầm trong tay cũng không thấy nữa.

Úc Hàng cau mày: "Thử xem có thể lôi kéo cô ấy hay không."

Anh nói xong cũng nhấc chân đi về phía tiệm giày nữ, Bạch Ngọc Câu nghe thấy tiếng bước chân cũng không để ý xem size giày nữa, trực tiếp giơ tay lên ném giày vào trong không gian.

"Không được tranh với tôi!"

Khóe miệng Úc Hàng giật một cái: "Sẽ không cướp của cô, hơn nữa đây là tiệm giày nữ, tôi là đàn ông."

Bạch Ngọc Câu cầm lưỡi hái, nói rất chính đáng: "Tôi vừa nhìn thấy rồi! Trên xe của các anh có phụ nữ!"



Úc Hàng: "..."

"Cô ấy cũng sẽ không cướp của cô."

"Vậy được rồi." Bạch Ngọc Câu lại lấy tất cả giày ra, sau đó nhìn kĩ size giày, bỏ giày có size thích hợp vào trong không gian.

Không vừa thì bỏ lại ở tiệm giày.

"Em gái nhỏ, cô là người sao?" Phan Niên đi tới.

Bạch Ngọc Câu dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngu nhìn anh ta: "Tôi không phải là người thì là cái gì?"

Phan Niên: "..."

Mẹ, hôm nay không có cách nào nói chuyện!

"Chúng tôi muốn mời cô gia nhập đội chúng tôi." Úc Hàng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

Bạch Ngọc Câu đang chuẩn bị từ chối bọn họ, nhưng sau đó cô suy nghĩ một chút lại gật đầu một cái: "Được."

Úc Hàng thấy cô trực tiếp đồng ý, chân mày ngược lại khẽ cau lại.
« Chương TrướcChương Tiếp »