Chương 15

Thiên hoả rừng rực giăng kín bầu trời suốt bảy ngày mới chịu tàn.

Trong khoảng thời gian này vô số nhân vật đã từ tứ phương tám hướng đổ về nơi bí cảnh Yêu Thánh chuẩn bị xuất hiện.

Những mảnh vỡ lửng lơ trên bầu trời trộn lẫn, biến đổi sau bảy ngày đã thu lại bớt nguồn năng lượng có khả năng đe dọa tới sự tồn vong của thế giới kia, rồi biến thành chín hòn đảo nổi với hình dạng và kích thước khác nhau lặng lẽ nấp mình sau những đám mây, giống như chín ngôi sao khổng lồ vốn dĩ phải ở nơi xa mà nay lại gần ngay trước mặt, mắt thường cũng thấy rõ, khiến phàm nhân ở đó vô cùng kinh sợ.

“Ồ, Hoàng huynh!”

Nam nhân mặt tròn, đầu cổ tóc tai dính đầy hoàng thổ và cát vàng vác cái bao to bằng hai người băng qua sa mạc rộng lớn tới dưới chân núi hoang nơi có một đám tiểu yêu đang tụ tập, không màng chỉnh trang đã ha ha cười, chạy vội qua ngay khi vừa nhìn thấy nam tử thấp bé kia.

Nam tử thấp bé có vẻ ngạc nhiên khi nghe tiếng gọi đó: “Sên Chín Đầu? Sao ngươi cũng tới đây?”

Sên Chín Đầu vác cái bao bố khổng lồ cười đáp: “Bí cảnh Yêu Thánh mà, Hoàng huynh. Đại cơ duyên thế này, não ta hỏng rồi hay sao mà không tới?”

Hoàng huynh nọ quay người lại, để lộ cái đuôi màu vàng nghệ. Hóa ra là một con chồn.

Chồn ta lắc đầu cười: “Vào thế gian chỉ có thể phi hành một khắc là phải phong ấn tu vi đi bộ hết. Ngươi như thế này mà tới được đây, ta thật bất ngờ đấy. Nhưng vậy cũng tốt, ta cũng không tự tin mấy đây, hai chúng ta đi chung với nhau, có gì còn giúp nhau được…. Aiiiiii… Ngươi vào bí cảnh sao mang nhiều đồ thế? Lưng quen cõng vỏ rồi à?”

“Cõng vỏ gì. Trong này là hàng ngon ta nhặt ở dọc đường!”

Sên Chín Đầu phủ nhận. Hắn dỡ hành lý thả xuống đất, dường như mặt đất cũng bị nện cho rung rinh, cát bụi bay tung trời. May mắn sao chung quanh đều là tiểu yêu Trúc Cơ, chẳng ai mạnh hơn ai, bằng không chắc chắn đã có yêu xông lên tẩn hắn tả tơi.

Mở một góc tay nải, Sên Chín Đầu đắc ý, kiêu ngạo triển lãm bộ sưu tập của mình cho chồn huynh ngắm, “Hoàng huynh, xem nè…. Ngọc Long Hưng ta mua giá mười lượng bạc, nghe nói là bảo ngọc hội tụ long khí khắp thế gian, phàm nhân đần thật…. Còn cái này nữa, hai lượng vàng ba cái, hời điên luôn! Nghe nói là lò luyện đan sót lại từ thời thượng cổ, mở ra là khí thế chấn động cả một giới!”

Thấy đồng nát bày la liệt, đầu chồn huynh tức khắc đau như búa bổ, nhủ thầm, không biết ai mới là kẻ ngu xuẩn vô biên, ai hố ai. Nếu không phải do Sên Chín Đầu có thể lực kinh khủng, Trúc Cơ bình thường không đọ nổi, chồn ta cũng không muốn dính líu gì với con sên ngu ngốc này.

Yêu tu chung quanh nghe Sên Chín Đầu mở bài còn tưởng có bảo vật quý hiếm thật, cả đám cùng duỗi dài cổ ngó, khi thấy rõ rồi lại đồng thời nhìn hắn bằng ánh mắt khinh chê và giễu cợt, thậm chí dịch chân đi xa hắn hơn một chút, cứ như sợ bị lây nhiễm sự đần độn.

Sên Chín Đầu chẳng quan tâm, vẫn hào hứng tiếp tục khoe đồ.

“À, đúng rồi, cái này nữa!”

Hắn sáng ngời hai mắt, lôi ra một xác chết, “Ta bỏ tám lượng bạc ra mua đó. Nghe nói là cương thi ngàn năm…”

“Tuyệt đấy, Sên huynh.”

Chồn nhìn thi thể đen thui cứng đơ mà xém ói cả bữa cơm đêm trước, vội vã đánh trống lảng cắt ngang tiết mục giới thiệu chiến lợi phẩm của Sên Chín Đầu, “Sức ngươi lớn, muốn đem thì cứ đem đi. Nhưng hãy nghe ta khuyên một câu, vào trong rồi nếu bị nguy hiểm tới tánh mạng, cần bỏ thì bỏ ngay đừng vì tiếc mấy món đồ sưu tầm mà mất mạng!”

Sên Chín Đầu bị ngắt lời hơi rầu rĩ, nghe chồn huynh nói xong cũng thận trọng hơn một chút, “Hoàng huynh. Bí cảnh Yêu Thánh chỉ có Trúc Cơ chúng ta, và các tiền bối Kim Đan vào thôi đúng không? Sao nghe ngươi nói tự nhiên lại thấy hung hiểm dữ vậy?”

Chồn lắc đầu, kéo Sên Chín Đầu xoay người, hạ giọng đáp: “Ngươi nhìn hướng Bắc thử.”

Sên Chín Đầu lấy làm khó hiểu, song cũng ngoan ngoãn xem thử. Không biết tự khi nào, ở phía Bắc sa mạc đã xuất hiện một đám mặt lạnh vận thanh y đeo kiếm, khí thế sắc bén, toàn thân như lợi kiếm đứng lặng giữa thiên địa.

“Huyền Kiếm Tông?!”

Sên Chín Đầu khủng hoảng biến sắc, “Họ, sao họ lại tới? Đây không phải là Yêu tu chúng ta….”

Lời hãy còn dở dang đó, trong tầm mắt đã thấy một đám người quấn khố da thú đang chạy vội tới. Trên tay trên cổ họ đeo răng thú, mỗi người đều có một con mãnh thú tháp tùng.

Những con thú hung dữ ấy trông có vẻ là chưa thức tỉnh linh trí, nghe hiệu lệnh xong lập tức rống lên với các Yêu tu ở hướng Nam.

“Vạn Thú Tông, các ngươi muốn kích động phong ấn chiến tranh đúng không?”

Yêu tu Nguyên Anh đang tập trung ở một ngọn núi khác tức giận hét lớn.

Tu sĩ dẫn đầu Vạn Thú Tông là ông lão râu trắng mặt thô nghe vậy cười to đáp: “Bò Cạp Con. Nói đùa thôi cũng không biết nói nữa. Ngươi nhỏ mọn quá!”

Yêu tu Nguyên Anh tức đỏ cả mặt, chỉ vì e ngại phong ấn tu vi mà không dám ra tay, sợ trời giáng thiên lôi thì đừng nói Nguyên Anh như gã, có là Hóa Thần cũng phải thành hóa tro.

“Nhân tu các ngươi dám tới bí cảnh Yêu Thánh, vào rồi đừng trách tôn tử nhà chúng ta tàn nhẫn vô tình!” Yêu tu Nguyên Anh giận quá hóa cười.

Một tiếng cười lớn vang lên từ phía sau Vạn Thú Tông: “Ồ, có cả chuyện tốt thế cơ à? Tới đi, ra tay độc ác đánh ta đi nè! Lâu lắm rồi ta chưa ăn bò cạp Kim Đan nướng. Hương vị đó…. Chẹp chẹp, nghĩ mà thèm.”

Sau hồi khí thế hoang dã từ Vạn Thú Tông, lại có thêm bốn năm bóng dáng màu tím nhập hội.

Các tông môn khác đều có tu sĩ Nguyên Anh dẫn đoàn, riêng bốn năm người vừa tới đều chỉ ở cấp Kim Đan. Giữa mày họ là hoa văn sấm sét, dáng người lúc di chuyển dường như hơi mơ hồ.

Bị một Nhân tu Kim Đan phản pháo, Yêu tu Nguyên Anh không tức giận, trái lại vẻ mặt còn trở nên nghiêm túc hẳn: “Lan Y Giáo….”

Tông môn duy nhất trong tám đại tiên môn có thể được xem là con ruột của thiên kiếp, cục cưng của lôi đình, cho dù ở thế gian bị phong ấn tu vi cũng có thể bất tử trước một kích toàn lực của Kim Đan, tuy nhân số ít ỏi nhưng không phải ai cũng trêu nổi.

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Yêu tu Nguyên Anh không nhiều lời nữa, ngậm miệng làm thinh.

Tám đại tiên môn bên kia thong thả tề tựu đông đủ, rất nhiều tán tu cũng có mặt. Tuy không so được với Yêu tu bên này về số lượng, nhưng nhận tin trễ mà có thể giành phần được với thuộc hạ Lôi Chủ cũng không ai đơn giản.

Chờ tới khi không còn tu sĩ mới tham gia nữa, đêm khuya cũng lẳng lặng tới điểm danh.

Bảy ngày đã tròn, thời giờ đã điểm, chín hòn đảo bay chợt phát sáng.

Chín luồng ánh sáng trắng đâm thẳng lên trời, chạm tới tầng mây rồi đột nhiên gập ngược, quấn vào nhau, hóa thành lốc xoáy trắng đen giao thoa khổng lồ giáng xuống mặt đất.

“Sên huynh. Ngơ ngác gì nữa vậy? Nhanh lên nhanh lên, vào!”

Chồn nhanh tay kéo Sên Chín Đầu đương đờ người phóng vào trong vòng xoáy.

Sên Chín Đầu hồi thần, siết chặt tay nải trên vai, cùng chồn và các tiểu yêu Trúc Cơ trên núi tránh đi những tu sĩ Kim Đan mạnh mẽ, lách vào từ rìa vòng xoáy.

Cơn lốc phả ra hơi thở viễn cổ cuồn cuộn, trong lòng lốc xoáy kín phù văn huyền ảo, khiến người thoáng thấy đã run sợ, không dám nhìn thêm.

Sên Chín Đầu xếp hàng, theo sát chồn tiến sâu vào lốc xoáy. Trong một phút chốc, thế giới quay cuồng, chân như như đạp vào khoảng không, não chấn động mạnh khiến hắn đau suýt nữa kêu thành tiếng.

“A—–!”

Một tiếng gào thảm thiết thê lương.

Sên Chín Đầu sửng sốt, hắn còn chưa kịp kêu mà, sao lại….

Còn chưa nghĩ ra được gì, Sên Chín Đầu đã nghe tiếng gọi to gấp gáp: “Sên huynh! Mau tới giúp ta!”

Gần như ngay khoảnh khắc hai chân hắn chạm đất, tiếng thú rống và ánh lửa đồng thời đánh úp tới.

Sên Chín Đầu cản lại theo phản xạ tự nhiên thì phát hiện phong ấn tu vi khi mình ở thế gian đã tự động giải bỏ rồi. Quả nhiên bên trong bí cảnh không chịu hạn chế của Thiên Đạo nhân gian.

“Chịu chết đi!” Tiếng sấm sét nổ đùng đoàng bên tai.

Lúc này Sên Chín Đầu phản ứng chậm chạp mới bừng tỉnh, thì ra cổng dịch chuyển đã trở thành chiến địa rồi.

Vừa cố gắng đỡ những đòn tập kích từ lang yêu, Sên Chín Đầu vừa nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, phát hiện họ đang ở trên đồng cỏ bao la.

Bát ngát vô biên, thiên khung như hạ thấp ngay sát trên đỉnh đầu, chỉ lác đác vài cây đại thụ chót vót đứng sừng sững, xa xa một dòng sông như vành đai ngọc uốn lượn vắt ngang chốn hoang vu này.

Mấy chục vị Trúc Cơ đang hỗn chiến, không ngừng có kẻ ngã xuống, đều là Yêu tu cả.

Sên Chín Đầu vội vàng tìm bóng dáng chồn huynh, hắn đá văng lang yêu, nhanh chóng chạy qua giúp chồn huynh đối phó một đôi tỷ muội, “Hoàng huynh! Sao tự dưng đánh nhau rồi? Không phải mọi người tới tầm bảo hả?”

Thấy có người hỗ trợ, hai tỷ muội kia cũng không cố chiến nữa mà chuyển qua săn gϊếŧ kẻ khác. Áp lực của chồn huynh giảm đi đáng kể, cũng có thời gian đáp lại câu hỏi từ Sên Chín Đầu, hắn cười khổ: “Bởi vì đến tìm bảo vật nên mới muốn gϊếŧ người trước. Bảo vật cũng chỉ có bấy nhiêu, không tiễn bớt ít người, làm sao chia cho đủ? Ngươi tới bí cảnh lần đầu, không biết cũng phải. Về sau nên cẩn thận hơn.”

Đang nói, từ trên trời đột nhiên rơi xuống một Yêu tu, phong ấn tu vi nháy mắt đã bị cởi bỏ, thế mà lại là Kim Đan.

Tất cả Yêu tu Trúc Cơ kinh hãi, không tiếp tục đánh nhau nữa, mà đồng loạt bỏ chạy. Yêu tu Kim Đan phản ứng cực nhanh, xoay chuyển trên không trung mấy bận, quăng ba lá cờ. Hóa ra là một Yêu tu tinh thông trận pháp. Hắn trực tiếp bày trận vây khốn hết các Yêu tu ở gần mình vào đấy.

“Toi rồi!”

Chồn và Sên Chín Đầu cũng bị nhốt, hai yêu trắng bệch mặt mày, hấp tấp kích hoạt mọi phương tiện bảo mệnh liên tục.

Trong chớp mắt, Yêu tu Kim Đan cười dữ tợn chộp lấy hai Yêu tu Trúc Cơ, mặc cho chúng tấn công trúng mình, sau đó hung bạo xé nát chúng khiến máu tươi phun ra tuôn xuống như trời hạ mưa máu.

Yêu tu Kim Đan tắm mình trong mưa máu, sương máu hư ảo nổi lên quanh thân làm cho khí tức của hắn mạnh hơn vài phần.

“Các ngươi! Kẻ nào cũng không thoát nổi đâu!”

Yêu tu Trúc Cơ kêu thảm thiết không ngừng, bất kể tấn công hay trốn chạy thế nào cũng đều không ra khỏi trận pháp ấy được, toàn bộ đều bị xé thành từng mảnh nhỏ.

Mắt thấy Yêu tu Kim Đan lao về phía mình và chồn huynh, Sên Chín Đầu vỗ nhẹ lên ngực, giũ hết đồ trong tai nải ra.

Quần áo đồ đạc lộn xộn trong tay nải tranh nhau rơi xuống, sau cùng còn sót lại mỗi tai nải trống rỗng không tự mình bay lơ lửng, vô số gương mặt quỷ gào rống lao ra từ đó.

“Vải liệm ngàn năm…. Hàng tốt đấy.” Yêu tu Kim Đan khằng khặc cười, tung quyền đánh nát đám mặt quỷ rồi bắt lấy tấm vải liệm kia muốn chiếm làm của riêng.

Đúng lúc này đây, một trong số những món đồ sưu tập bị rơi xuống đất của Sên Chín Đầu, thi thể cứng đờ đen thui như cục than đột nhiên bật dậy, bay lên không trung.

Chuỗi tiếng Phạn trầm chậm rãi vang lên.

Năng lượng Kim Đan mạnh mẽ vô cùng ầm ầm được giải phóng. Gió dữ nổi lên. Ánh sáng vàng rực rỡ bao trùm không gian.

Yêu tu Kim Đan vừa thấy đã biết ngay không xong rồi, khí thế này Kim Đan đâu mà Kim Đan, rõ ràng là nửa bước Nguyên Anh!

Lòng muốn tháo chạy, nhưng ánh sáng vàng dường như chuyên môn khắc chế Yêu tu, khiến tứ chi hắn như bị trói cứng, không thể nhúc nhích. Mà kẻ còn khϊếp sợ hơn cả hắn chính là Sên Chín Đầu.

Không để ý đến tấm vải bọc thi của mình bị cướp đi, Sên Chín Đầu kích động hô: “Hoàng huynh! Ngươi xem! Ta không phải mua nhầm hàng giả! Là thật đó! Lão cương thi ngàn năm thật!”

Lão cương thi ngàn năm nhà các ngươi niệm ra được Phạn âm kim liên?

Chồn rất muốn đập đầu con Sên Chín Đầu này. Nhưng hắn không thể, cũng không dám. Hắn biết kẻ vừa giải phong ấn chính là Phật tu, e rằng y sẽ không bỏ qua cho tử thù là Yêu tu bọn hắn. Tuyệt vọng tràn ngập trong lòng, hắn chẳng buồn đáp lại.

Ánh sáng vàng nhạt dần.

Thi khí như bột phấn bị phân tán từng tấc một, để lộ ra hình dáng nguyên bản của xác chết.

Đó là một tăng nhân trẻ tuổi với gương mặt thanh chánh mặc một chiếc áo cà sa trắng trơn. Y lẳng lặng mở đôi mắt, ánh sáng trong veo như cầu vồng bắn ra, thiếu đi một chút điềm đạm vô tranh của người xuất gia, thay bằng một chút sắc bén lồ lộ thường gặp ở những kẻ sát phạt quyết đoán.

Tăng nhân trẻ tuổi tiến về phía trước hai bước, hoa sen vàng dưới chân tiêu tán vào hư không.

Nghe được mùi máu, y liếc mắt nhìn quanh một vòng, dường như chẳng hề ngạc nhiên trước cảnh máu me tứ chi đầy đất ấy, chỉ nhướng nhẹ hàng mày. Y nhìn mấy người chung quanh, đặc biệt nhìn chằm chằm vào một Yêu tu Kim Đan đang run bần bật, rồi chuyển mắt sang chồn huynh đang run thành cầy sấy, cuối cùng dừng tầm mắt trên ngươi Sên Chín Đầu hãy còn đang kích động chưa thôi.

Sên Chín Đầu thấy thế thì sửng sốt: “Ngươi không phải…. Lão cương thi ngàn năm… hả?”

“Đúng vậy,” Vô Yếm cong môi cười, rằng, “Nhưng ta chết không nhắm mắt, xác chết vùng dậy rồi.”