Ngoại truyện 1

Ngoại truyện 01 - Em là tất cả của anh

Ba tháng sau.

Bộ sưu tập đã chính thức được công bố.

“Không Vướng Bụi Trần” đã trở thành tác phẩm nổi tiếng nhất.

Anh nhìn em từng bước trưởng thành, gặp gỡ nhiều người hơn, cho đến khi quên mất anh.

Cố Tục Trần.

01.

Tôi luôn ý thức được việc mình không phải là người giàu tình cảm, thậm chí là tình thân.

Chắc có lẽ đúng như mẹ tôi nói.

Là do di truyền.

Hoặc có lẽ tôi đã quen với việc giữ một vẻ ngoài bình tĩnh để đương đầu với mọi âm mưu sẵn sàng ập đến.

Nhà họ Cố có tài sản lớn như vậy.

Từ năm mười hai tuổi tôi đã luôn phải bước nhanh hơn người khác, dành nhiều thời gian hơn cho việc học. Điều này khiến các phương diện khác của tôi trở nên yếu kém.

Chỉ có miệng lưỡi độc địa và sự lạnh lùng mới có thể che đậy sự kém cỏi của tôi trong những thứ mà tôi không giỏi.

02.

Tôi không biện hộ cho quá khứ của mình, nhưng tôi chỉ tiếc rằng mình đã không thay đổi sớm hơn, để mất cô ấy.

Đây là lần đầu tiên tôi gặp Diệp Mẫn.

Tôi cũng không để ý lắm, chỉ cảm thấy cô ấy thường xuyên lảng vảng xung quanh với tôi, cho đến khi cô ấy bước đến chỗ tôi một cách phô trương và nói rằng muốn tôi làm bạn trai của cô ấy.

Cô ấy không phải là người đầu tiên và cũng sẽ không phải là người cuối cùng.

Bởi vì tôi sẽ từ chối mọi cô gái cố gắng tiếp cận tôi.

Ở cuộc sống đại học.

Mặc dù tôi được gia đình hậu thuẫn, nhưng đó không phải là số tiền mà tôi kiếm được, tôi muốn sự độc lập tài chính tuyệt đối, thuận tiện cho tôi làm nhiều việc hơn và mở rộng việc kinh doanh mà tôi muốn.

03.

Cho đến khi Diệp Mẫn lại xuất hiện, tôi vẫn như vậy, thậm chí còn thích thú hơn.

Cuộc đời tôi.

Nội quy, quy định do tôi đưa ra, ngày nào tôi cũng hoàn thành đúng hạn.

Đó là quan điểm của tôi lúc đó.

Việc chọn Diệp Mẫn trông giống như một tai nạn, nhưng cô ấy là ứng cử viên phù hợp và an toàn nhất cho cuộc hôn nhân của tôi, cô ấy là bạn của chị họ tôi, cô ấy có tính cách vui vẻ, đơn giản và tốt bụng, có chính kiến trong cuộc sống của chính mình.

Lúc đầu tôi không quen nhưng lâu dần tôi lại muốn chiều chuộng cô ấy, biết cô ấy thích túi thì tôi mua túi, cô ấy thích ô tô thì tôi lập tức mua ô tô.

Vợ tôi không cần phải đắn đo trả giá để mua bất cứ thứ gì, miễn sao cô ấy trong tầm kiểm soát của tôi là được.

04.

Thực tế thì tôi cũng không muốn quá kiểm soát cô ấy, chỉ là tôi lo cô ấy sẽ lái xe khi uống say và xảy ra tai nạn thôi.

Cô ấy thật kỳ lạ.

Có vẻ như cô ấy không hài lòng về điều này, nhưng cô ấy vẫn luôn tỏ ra ngoan ngoãn.

Thời gian đó.

Cô ấy quay quanh tôi mỗi ngày, như một con quay.

Tôi hơi cáu kỉnh, thỉnh thoảng tôi cũng để ý đến cô ấy đang không được vui, nhưng bản thân tôi lúc đó lại nghĩ bản thân sẽ không dành thời gian để chạy theo những chuyện vớ vẩn của cô ấy.

Cô ấy là sự bất thường duy nhất trong cuộc sống vốn theo quy củ của tôi.

05.

Cô ấy là một người phóng túng.

Tôi và cô ấy.

Giống như hai đầu của một cán cân, cô ấy luôn lao về phía tôi một cách tuyệt vọng...

Có lẽ.

Khi đó, sức lực của cô ấy đã cạn kiệt mất rồi.

Khi tôi nhìn lại tất cả mọi thứ đang diễn ra.

Cô ấy đã không còn cười nữa, thậm chí cô ấy còn không nhìn thẳng vào mắt tôi.

Tôi đã cố gắng cứu vãn mọi thứ, nhưng tôi quá vụng về.

06.

Đúng.

Vụng về, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng từ này sẽ xuất hiện trong cuộc sống của tôi.

Nhưng.

Đây là sự thật.

Một cách vụng về, trong sợ hãi và lo lắng, sau khi cảm nhận được sự mất mát, buồn bã, nhớ nhung và thất vọng của cô ấy, tôi chợt quay đầu lại.

Giữa chúng tôi.

Giống như một đường phân cách kéo dài trong phim hoạt hình, sau khi được tách ra, chúng thành những viên kẹo nằm rải rác khắp thế giới.

07.

Trung thu.

Làn gió mát thổi qua, mỗi khi bộ sưu tập của cô ấy được bán ra, tôi sẽ sắp xếp thời gian từ sớm và tới xếp hàng mua, hàng người xếp rất dài nhưng dường như lúc đó tôi có được những giây phút tĩnh tâm.

Lúc đó tôi chỉ cảm thấy cảnh vật thật mờ ảo.

Và cô ấy.

Là tất cả của tôi.

Tôi đang đợi trong một hàng người xếp dài, từ từ, giống như cách cô ấy đã từng đợi tôi.