“Lần sau đừng lôi tớ ra ngoài uống rượu nữa.”
“Biết rồi, nhà cậu có giờ giới nghiêm, trước 10 giờ là phải về nhà đúng không.”
Dưới cái nhìn của người ngoài là như vậy.
Tôi bất đắc dĩ phải gọi điện thoại cho từng người “hồ bằng cẩu hữu” của tôi, giải thích tình hình cho từng người một.
“Bé cưng, đây không phải là do Cố Tục Trần yêu cầu đó chứ?”
Người bạn phía bên kia đầu dây điện thoại cười nắc nẻ.
Tôi đỏ mặt, nhìn thấy Cố Tục Trần đang ngồi đó yên tĩnh và điềm đạm nhìn sang đây, tôi cố ý nói thêm: “Là do tớ tự muốn gọi thôi.”
Bạn: “Mẹ kiếp, từ trước đến giờ thấy mỗi vợ làm hổ cái chứ chưa thấy chồng làm chúa sơn lâm bao giờ.”
Tôi: “…”
Tôi cúp điện thoại trong lo lắng.
Cố Tục Trần nhìn tôi, lạnh giọng nói: “Không có lần sau đâu.”
Tôi: “…”
Nhìn thấy bóng lưng anh rời đi, tôi thực sự cảm thấy mình đang leo lên thuyền hải tặc rồi nhưng lại không dám bò xuống, thôi thì đành miễn cưỡng vậy.
Thật nực cười.
Tôi là đàn chị khóa trên của Cố Tục Trần.
Lần đầu tiên tôi gặp anh ấy, anh ấy vẫn còn đang là sinh viên năm hai.
Áo sơ mi trắng đơn giản, đôi mắt trong sáng không màng chuyện đời, tay cầm cuốn sách, vui vẻ cười đùa với bạn bè, đúng là lúc đó anh ấy tràn ngập hơi thở thanh xuân.
Người quyết đoán như tôi thì chắc chắn là cứ thế mà trực tiếp theo đuổi anh rồi.
“Tôi không muốn thanh xuân có nuối tiếc gì, tôi chỉ muốn nói là tôi thích cậu. Cậu có thể làm bạn trai của tôi được không?”
Lúc đó tôi chặn đường anh ấy về ký túc xá, tôi dũng cảm quá đi mà.
Cố Tục Trần lạnh nhạt liếc tôi một cái: “Cô cứ nuối tiếc cũng được.”
Tôi: “…”
Sau khi anh ấy nói xong, tôi cảm thấy nhiệt độ xung quanh hạ xuống đột ngột.
Theo đuổi không được thì thôi, dù sao còn đầy trai đẹp. Chỉ là tôi không ngờ được, mối quan hệ này lại có thể huỷ hoại thanh danh của mình sau này.
Khi tôi chia tay với người yêu cũ, anh ta tung tin xấu về tôi khắp nơi, còn nói là ngày trước tôi theo đuổi Cố Tục Trần như một con chó quấn chân vậy.
“Cố Tục Trần, cậu mau nói đi, cô ấy theo đuổi cậu như chó quấn chân thật sao?”
Ai cũng muốn đến gặp Cố Tục Trần để hỏi câu này.
Cố Tục Trần đẩy nhẹ gọng kính, bình thản trả lời: “Theo đuổi tôi chả có gì mà phải xấu hổ, chỉ là mắt nhìn sau này càng lúc càng tệ.”
Tôi: “…”
Câu này qua tai của các sinh viên khác thì được mang một ý nghĩa vô cùng sâu sắc, đó là “Người cũ của Diệp Mẫn không xứng xách giày cho Cố Tục Trần, mắt nhìn người của Diệp Mẫn càng ngày càng tệ.”
Không biết lý do gì mà dần già cuộc thảo luận này lại biến thành so sánh Cố Tục Trần và người cũ của tôi. Từ gia thế, ngoại hình, thậm chí cả chiều dài ngón tay cũng có thể được bàn tán sôi nổi.
Người yêu cũ của tôi vô cùng xấu hổ, nhưng anh ta không dám đứng ra khiêu chiến với Cố Tục Trần, cho dù anh ta có mồm mép đến đâu thì cũng chẳng so được bằng một cọng lông của Cố Tục Trần