Chương 8.1: Hoạ

Nhất Trung và Tứ Trung từ trước đến nay không ưa nhau, Nhất Trung ỷ vào thầy giáo ưu ái, suất học bổng nhiều nên liên tiếp chèn ép Tứ Trung, còn muốn đưa giáo viên giỏi Tứ Trung qua đây dạy nữa; mà Tứ Trung ỷ vào trường tư, nhiều tiền, nên đào đi không ít học sinh xuất sắc có thể tiến vào Nhất Trung… Tranh đấu gay gắt, kẹp dao giấu kiếm, mỗi năm phải giằng co, mà sở giáo dục tỉnh tới khuyên can nhưng hiệu quả cực nhỏ, nên họ dứt khoát mặc kệ.

Còn đừng nói, trong mười năm hai bên mặt ngoài thì ra vẻ thoải mái, duy trì sự cân bằng vi diệu.

Quan hệ căng thẳng thế, lúc này bởi vì việc này vậy mà lại thưởng thức nhau—— chủ yếu cũng sắp thi đại học, hết thảy lấy học sinh sắp tốt nghiệp làm trọng. Huống chi hai người này đều là học sinh có chút tiền, dạy không được, phạt không xong… Bọn họ thậm chí còn thấy may mắn vì hai học sinh không xung đột trong trường, đó cũng được coi như là phẩm chất học sinh tốt và biết suy nghĩ cho người khác.

Bởi vậy khi phụ huynh hai bên trước sau tới đón học sinh rời đi, nhóm giáo viên nói ngắn gọn xong nguyên do rồi cho họ đi, mà không đề cập tới tính chất ác liệt hay xử phạt trong chuyện này.

Chỉ có giáo viên già hơi có chút tình cảm dặn dò câu: “Gia đình phải chú ý giáo dục.”



Mẹ Trần đón con trai, vừa lái xe vừa dong dài, vừa đau lòng vừa tức, giọng nói không khỏi cất cao: “Con sắp thi đại học rồi mà còn đánh nhau nữa? Không thể thi đại học cũng là việc nhỏ, nhưng lỡ thiếu tay thiếu chân, thì con kêu ba mẹ làm sao bây giờ?”

Trần Quảng Bạch nhìn ngoài cửa sổ xe mắt điếc tai ngơ.

Trần Gia rõ ràng đã tới bệnh viện, vì sao không vào?

“Em con cũng không để mẹ bớt lo, học kỳ sau nên cho nó trọ ở trường, an phận chút.” Mẹ Trần võ đoán.

Trần Quảng Bạch thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nói: “Liên quan gì để em ấy.”

“Con tưởng mẹ điếc hả, mấy thầy giáo Tứ Trung không nói sao?”

Trần Quảng Bạch cười lạnh: “Em ấy là con gái mẹ, mẹ nên tin em ấy chứ.”

Mẹ Trần hơi giật mình, bất mãn mà nhíu mày: “Sao con dám nói chuyện với mẹ như vậy.”

Trần Quảng Bạch giật nhẹ khóe miệng, im lặng không lên tiếng.

Xuống xe, Trần Quảng Bạch lập tức đi lên lầu, không nghĩ tới mẹ Trần đậu xe xong cũng đi lên theo.

Trần Quảng Bạch nhíu mày, lời nói ở cổ họng xoay vòng lại nuốt trở lại.

Hai người trước sau vào chung cư, Trần Quảng Bạch đi tắm, Trần mẫu đánh giá xong phòng khách, lại đi tới phòng Trần Gia.

Trần Gia quen ở nhà không có Trần Quảng Bạch, nên phòng hơi loạn, nhưng cũng không dơ, mẹ Trần thuận tay dọn chút, rồi khoanh tay ngồi trên ghế chờ Trần Gia trở về.

-