Chương 7: Ngoại truyện 3*

Minh Nguyệt và Nam Thu Hành ra nước ngoài.

Minh Nguyệt không biết điểm đến là ở đâu, Nam Thu Hành chỉ nói cho cậu biết, nơi đó sẽ khiến cậu cả đời khó quên.

Minh Nguyệt bị say máy bay, ở trên máy bay bị chóng mặt đau đầu, đau cả tai.

Hai tai cậu hồng hồng, cậu khó chịu nằm héo rũ trong ngực Nam Thu Hành.

Nam Thu Hành rũ mắt, dưới hàng mi dày đều xuất hiện cái bóng dài.

Hắn hơi cúi đầu, hôn lên mái tóc mềm mại của Minh Nguyệt như đang an ủi.

Máy bay rất nhanh, sáng sớm ngày hôm sau đã đáp xuống sân bay của nhà họ Nam.

Minh Nguyệt mơ màng ngủ cả quãng đường, trước khi xuống máy bay đã được Nam Thu Hành khoác thêm chiếc áo khoác thể thao màu đen có mũ.

Vừa xuống, Minh Nguyệt bị gió thổi tỉnh táo ngay tức thì, chóp mũi cũng đỏ lên.

Cậu đã bị Nam Thu Hành nuông chiều quá đà, dường như một cơn gió thổi qua cũng khiến cậu tủi thân một trận.

Một người đàn ông trông giống người Bắc Âu mặc bộ đồng phục màu đen với huy hiệu ghim trên ngực vội vã đi tới, trên tay cầm chiếc mũ đồng phục cùng kiểu, vừa đi vừa đội lên.

Người đó hơi khom lưng với Nam Thu Hành, dùng tiếng Anh đậm mùi địa phương nói gì đó với hắn.

Minh Nguyệt ngoan ngoãn đứng ở một bên,, nghe không hiểu gì cũng không có vẻ không kiên nhẫn, câu nắm tay Nam Thu Hành, hơi hạ tầm mắt, xoa xoa đốt ngón tay Nam Thu Hành không phát ra tiếng động gì.

Một lúc sau, người đàn ông lại rời đi, trước khi đi còn nói một câu với Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt ngây ngốc nhìn Nam Thu Hành, muốn hắn phiên dịch.

Nam Thu Hành cúi đầu xem cậu, nhẹ nhàng cười lên tiếng.

"Minh Nguyệt, người vừa nãy nói là, "Xin chào bà chủ, rất vui khi được gặp cậu"."

Minh Nguyệt thẹn thùng mím môi cười, đôi môi mềm hơi chu lên, cậu đang vui vẻ.

Bên này vẫn là ban ngày, trời hơi âm u, không khí ẩm ướt, có lẽ vì vừa mới mưa.

Mẹ Nam Thu Hành là con gái gia tộc có tiếng tại khu vực này, cho nên Nam Thu Hành khá quen thuộc với nơi đây.

Nơi hai người ở là căn nhà mẹ Nam Thu Hành mua từ mấy năm trước.

Tường ngoài sơn màu trắng, có sáu khung cửa sổ đen hướng ra ngoài, cổng chính màu đen không có biển số nhà, còn có cả những dây hoa tử đằng mọc xum xuê leo trên tường.

Minh Nguyệt thích căn nhà này, hai mắt sáng bừng.

Quản gia là một người phụ nữ trung niên tóc ngắn, rất gầy, nhưng rất dễ gần.

Quản gia biết nói tiếng Trung, mặc dù tiếng Trung của cô hơi kỳ lạ.

Hai người thay giày ở huyền quan, không đi dép lê, chỉ đi vớ bước thẳng vào phòng khách.

Phong cách theo sở thích của mẹ Nam Thu Hành, tất cả đều rất đơn giản, rèm cửa màu trắng, đồ dùng bằng gỗ thô, mỗi góc nhà đều có đủ loại cây cảnh sắc màu.

Quản gia mang lên một chút bánh quy nam việt quất và hai tách trà đen Cylon. Biết được Minh Nguyệt không uống trà, cô lại đổi một ly thành sữa bò.

Minh Nguyệt ăn cái gì cũng nhỏ tiếng, gọn gàng, nhưng không phải kiểu ung dung thong thả mà cậu ăn rất nhanh.

Khi còn ở trong thôn núi, Minh Nguyệt ăn phát ra tiếng động sẽ bị đánh, ăn chậm sẽ bị ông chủ tức giận nhét cơm vào mồm, thường xuyên bị sặc cơm lên tận mũi, trên mặt bẩn thỉu rối tinh rối mù.

Ngày hôm sau bà chủ sẽ không cho cậu ăn cơm, dù là cơm thừa cũng không cho.

Bọn họ thà cho chó ăn chứ không thèm cho Minh Nguyệt ăn.

Nam Thu Hành đang xem tài liệu mới được gửi trên điện thoại, hắn đeo mắt kín gọng vàng, tay cầm tách trà đen.

Khi Minh Nguyệt vừa vào cửa đã được cởϊ áσ khoác đưa cho quản gia đặt trong phòng.

Bây giờ hai người không mặc nhiều đồ lắm, Nam Thu Hành cũng chỉ mặc một chiếc áo sơ mi xám hơi mỏng, tay áo xắn đến gần khuỷu tay.

Bởi vì lai dòng máu Bắc Âu, lông trên người Nam Thu Hành rất nhạt màu, trên cánh tay hơi hằn rõ mạch máu.

Minh Nguyệt ăn bánh quy, thỉnh thoảng liếc sang Nam Thu Hành, cuối cùng cậu lấy chiếc khăn tay trắng được gấp chỉnh tề trong khay lau tay sạch sẽ.

Minh Nguyệt đã lâu không cắt tóc, mái tóc mềm mại che lấp hai tai rũ xuống vai, tóc mái cậu đã dài quá mắt nên được dùng dây thun buộc lên, lỏng lẻo nghiêng sang một bên.

Cậu ngồi xổm bên chân Nam Thu Hành, ngẩng đầu nhìn hắn.

Nam Thu Hành đặt điện thoại lên bàn trà, duỗi tay xoa nhẹ nốt ruồi bên mắt trái của Minh Nguyệt, sau đó cong lưng bế Minh Nguyệt vào lòng.

Minh Nguyệt nhắm mắt lại, ngoan ngoãn cho Nam Thu Hành xoa.

Trên cần cổ trắng nõn của cậu là mái tóc đen mềm, vòng eo vẫn cứ nhỏ đẹp như tranh vẽ.

Thực ra tần suất làʍ t̠ìиɦ của hai người cũng không cao.

Nam Thu Hành quan tâm tới thân thể của Minh Nguyệt, cho nên hắn khống chế rất nghiêm khắc.

Đã ba tuần rồi hai người chưa làm.

"Gọi anh."

Nam Thu Hành đặt tay sau cổ Minh Nguyệt, vỗ nhẹ lên da cậu.

Minh Nguyệt cúi đầu, hai tay cởi thắt lưng của Nam Thu Hành.

"Tiên sinh..." - Cậu nghĩ nghĩ, lại nói: "Tiên sinh thương thương em, thương thương Minh Nguyệt đi."

Giọng điệu đáng thương vô cùng, lại có vẻ quật cường không biết ở đâu ra.

"Thương em." - Nam Thu Hành nắm cằm Minh Nguyệt, hôn môi cậu.

Những lúc thế này quần áo cởi rất nhanh, hơn nữa còn có cảm giác thần không biết quỷ không hay.

Minh Nguyệt trần trụi ngồi trên đùi Nam Thu Hành.

Nam Thu Hành chỉ nhìn cậu đầy dịu dàng, không cử động.

Một lát sau, Nam Thu Hành ôm Minh Nguyệt đứng lên đi ra khỏi phòng khách, quần hắn lỏng lẻo vắt vẻo bên hông.

"Tiên sinh, quần áo..." - Minh Nguyệt dán môi lên cổ hắn, bĩu môi lẩm bẩm mang theo giọng mũi.

"Cô Gray sẽ gấp gọn mang lên cho em." - Nam Thu Hành vỗ vỗ bờ mông tròn mọng, nói cho Minh Nguyệt biết quản gia sẽ giúp cậu dọn dẹp.

"Vậy..." - Minh Nguyệt đỏ bừng mặt.

"Cô Grey đang đi chợ, bây giờ trong nhà chỉ có hai chúng ta." - Nam Thu Hành lên lầu hai, vào căn phòng tận cùng phía bên tay phải.

Hắn tạm thời bế Minh Nguyệt bằng một tay, mở cửa. Nơi nay từng là phòng ở của mẹ Nam Thu Hành, bây giờ nó thuộc về Nam Thu Hành.

Chiếc đàn piano tam giác màu đen được phủ bởi tấm khăn màu trắng gạo, phía trên đặt một bình hoa cắm hoa hồng sâm panh và hoa cát tường.

Trong góc có một chiếc sofa màu trắng thêu hình hoa tử đằng.

"Anh rất muốn biết, làʍ t̠ìиɦ cùng em ở đây là cảm giác thế nào..." - Nam Thu Hành hôn môi cậu: "Anh đã nghĩ lâu lắm rồi."

Cậu nhỏ của Minh Nguyệt nhạt màu sạch sẽ, đang giương lên chọc vào bụng nhỏ của Nam Thu Hành.

Nam Thu Hành đặt Minh Nguyệt trên sofa, lại quay người ra ngoài, một lát sau cầm dịch bôi trơn và bαo ©αo sυ về.

Minh Nguyệt mờ mịt ngồi trên sofa, thấy Nam Thu Hành vào phòng, cậu duỗi tay muốn ôm.

Nam Thu Hành đến gần, bị cậu ôm lấy eo.

Nam Thu Hành cười khẽ, đặt đồ sang một bên, bế Minh Nguyệt lên, ngồi xuống, để Minh Nguyệt ngồi trên người mình.

"Tiên sinh, còn, còn... ưʍ... bao lâu nữa...." - Minh Nguyệt hỏi hắn.

"Lâu lắm." - Hắn cong lưng dán lên lưng cậu, da thịt tiếp xúc với da thịt: "Minh Nguyệt, em ngoan, anh còn muốn em lâu lắm."

Minh Nguyệt nhìn hắn, sau đó quay đầu lại, chôn mặt trong sofa: "Ừm."

Nam Thu Hành hôn sống lưng cậu, cắn nhẹ lên phần khớp xương hơi nhô lên dưới cổ cậu, để lại một dấu răng mờ.

Giống như trăng tròn, hắn hi vọng sau này Minh Nguyệt sẽ trở lại làm mặt trăng tròn một lần nữa.

Minh Nguyệt nắm lấy đầu nhũ, nghẹn ngào hừ hừ, nghênh đón cao trào lần thứ hai.

Minh Nguyệt rất nhạy cảm, kể cả thể xác lẫn tinh thần.

Minh Nguyệt quay đầu lại, mang theo tiếng khóc nức nở, "Nam Thu Hành, Nam Thu Hành, anh nói yêu em đi."

Nam Thu Hành hôn hôn mặt cậu, nỉ non mà dịu dàng nói cho cậu: "Minh Nguyệt của anh, anh sẽ yêu em cả đời."

Yêu em cả đời, không cần biết em tròn hay khuyết.

Bonus:

【Ngữ điệu của Minh Nguyệt và tiên sinh】

Minh Nguyệt: "Tiên sinh."

Nam Thu Hành: "Ừm?"

Minh Nguyệt: "Tiên sinh!"

Nam Thu Hành: "Ừm."

【Dấu chấm câu bác đại tinh thâm:)】