"Sao có thể nói đây là trò cười được." Một lát sau, Hoằng Quang ôn hòa mà cố chấp phê bình Minh Thần "Cậu không nói với tớ thì làm sao tớ biết được, nếu cậu nói sớm chắc chắn tớ sẽ không để cậu một mình chịu nhiều khổ cực như vậy."
Minh Thần như bị đổ đầy mật, trong lòng dấy lên một chút ngọt ngào.
Nhưng cậu vẫn cảm thấy khó nói. Dụi dụi vào cổ Hoằng Quang: "Tớ lo lắng..."
"Lo lắng điều gì? Lo tớ chê cười cậu hay lo tớ sẽ bắt nạt cậu? Tớ là hạng người như vậy sao?"
Đương nhiên Hoằng Quang không phải vậy.
Hắn trái ngược hoàn toàn với điều đó, tính tình Hoằng Quang rất tốt, biết ôn nhu săn sóc, mặc dù chỉ là bạn bè nhưng vẫn quan tâm Minh Thần rất chu đáo. Không chỉ riêng lúc Minh Thần ở nhà hắn, mọi chuyện lớn nhỏ đều được hắn cân nhắc đến, ngay cả chị gái của Minh Thần hắn cũng đã nghĩ tới...
Sáng ngày mùng hai năm mới, lúc Minh Thần tỉnh giấc đã thấy Hoằng Quang từ ngoài cửa đi vào "Sáng sớm cậu ra ngoài làm gì vậy?"
"Tớ đi rửa xe" Hoằng Quang vừa treo áo khoác lên móc vừa nói "Xe đi mấy ngày rồi, bẩn quá nhìn không nổi nữa."
"Hôm nay cậu muốn ra ngoài sao?" Minh Thần nhẹ giọng hỏi --- qua đêm ba mươi cha Hoằng Quang đã trở về công ty, trong nhà chỉ còn hai người bọn họ, Minh Thần rất âm thầm mà hưởng thụ cảm giác "thế giới hai người."
"Không phải tớ, mà là chúng ta." Hoằng Quang lôi Minh Thần từ trong ra ngoài "Mặt trời lên cao lắm rồi mà còn không chịu rời giường, thật đúng là con heo lười mà."
"Cậu mới là heo ấy."
"Được thôi, gầy như cậu, cùng lắm chỉ có thể coi là cây tre nhỏ lười biếng."
Minh Thần phì cười: "Nói chuyện chính đi, chúng ta đi đâu, làm gì?"
Hoằng Quang thốt ra một cái tên – là tên một bệnh viện cao cấp, nơi mà chị gái Minh Thần đang nằm.
Minh Thần sững sờ: "Cậu... tại sao phải đi đến đó?"
"Tớ đưa cậu đi thăm chị gái, tiện đường ghé qua thăm vυ" Trương luôn." Hoằng Quang đáp lời – vυ" Trương chính là bảo mẫu của nhà Hoằng Quang, lúc trước sinh bệnh phải nhập viện theo dõi "Tuy rằng con trai và con gái của bà ấy đã trở về nhưng Tết đến không đi thăm thì không tốt lắm."
"Không phải trước kia vυ" Trương nằm bệnh viện khác sao?"
"Đúng vậy, nhưng năm trước tớ chuyển viện cho bà ấy" Hoằng Quang nói "Bệnh tình không có gì nghiêm trọng, chỉ là bà ấy muốn nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, ở phương diện này thì điều dưỡng cao cấp sẽ tốt hơn bệnh viện phổ thông – đi thôi, còn chậm trễ nữa sẽ lỡ mất thời gian thăm nuôi."
Hoằng Quang nói cũng rất có lý.
Mà ở cái thành phố này, bệnh viện cao cấp không chỉ có một cái... tâm lí Minh Thần mơ hồ có một loại cảm giác – quả nhiên, khi vào thăm chị gái, đứng trước giường nhìn không bao lâu Hoằng Quang liền đi tới – Minh Thần nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn lại, Hoằng Quang vội vã xua tay, đè thấp thanh âm nói: "Hai người cứ từ từ trò chuyện, tớ tùy tiện ngồi một chút."
Hắn còn nói: "Con cái của vυ" Trần đều đến chen lấn trong một phòng, tớ dù sao cũng không có gì nhiều để nói, chào hỏi xong rồi đi ra."
"Tớ cũng không có gì để trò chuyện." Minh Thần cười khổ "Tình huống hiện tại của chị ấy... nói chuyện cũng không biết có nghe được hay không.. tớ... trước đây cùng chị gái cũng không thân, thật sự, không có gì để nói."
--- Chị gái Minh Thần lúc còn rất nhỏ đã bị đưa cho nhà khác nuôi, lúc bệnh thì bị vứt bỏ, không có tiền chữa mới liên lạc với Minh Thần. Đáng tiếc hai người chỉ mới vừa biết đến sự tồn tại của nhau, thậm chí còn chưa kịp quen biết thì cô đã hôn mê. Bây giờ giống như sử dụng máy móc để tiếp tục sống và trông chờ vào một phần ngàn kì tích sẽ xảy ra.
Minh Thần đứng ở bên giường chị gái một lát.
Muốn nói gì đó về chuyện trường lớp, nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu. Muốn lau tay cho chị ấy một chút thì bị nhân viên chăm sóc ngăn lại, ý bảo những việc này nên để người có chuyên môn làm thì tốt hơn. Cuối cùng, cậu cũng không làm được gì cả, yên lặng mà đi ra ngoài.
"Thật ngốc" Minh Thần không nói một lời sóng vai cùng Hoằng Quang đi một hồi lâu, mới mở miệng "Tuy là chị em ruột thịt nhưng trên thực tế... cũng không có nhiều quan hệ, vì người như vậy mà nợ nần... thật thì tớ cũng không biết lí do tại sao..."
"Không ngốc" Hoằng Quang cắt ngang lời cậu, đem người ôm vào trong ngực, vỗ vỗ lưng: "Những gì xuất phát từ tận đáy lòng đều là những chuyện nên làm, không có ngốc chút nào hết."
Sau này nghĩ đến, Minh Thần phát hiện, chỉ cần là chuyện xuất phát từ trái tim, dù cho người ngoài có quản như thế nào, thì Hoằng Quang vẫn sẽ luôn ủng hộ cậu.
Học kì sau, hội thao thi đấu các hạng mục thể dục thể thao sẽ bắt đầu, chủ yếu là các môn như cầu lông, bơi lội, chạy việt dã các loại,...
Trong đó, thu hút sự chú ý của các bạn học nhất chính là hai hạng mục bóng rổ nam và bóng đá nam. Số người tham gia nhiều, đối đầu gay cấn, bùng nổ hormone, không quản là ở đâu đều có thể vang lên vô số tiếng hò hét.
Nhưng trùng hợp thay, đây cũng là hai hạng mục lớp Minh Thần yếu nhất.
Nguyên nhân là...
Trong tất cả các lớp trưởng thì Minh Thần là học sinh duy nhất dành được học bổng — người nghèo khó tránh khỏi nhụt chí, thêm vào tính cách cậu ôn hòa, dễ nói chuyện, trời sinh uy thế cũng không có như những lớp trưởng khác.
Chính cậu có tố chất thân thể đáng lo, hơn một nửa hạng mục thể dục là ở bên ngoài sân, không có cách nào tự mình ra trận. Trong lớp thể dục có mấy người phóng khoáng lạc quan, một bộ phận có quan hệ thân thiết với Mạnh Trúc Lương, một phần khác là việc không liên quan tới mình, cũng chờ xem trò cười của Minh Thần — kết quả mắt thấy còn một tháng nữa sẽ báo danh, đội ngũ trong lớp còn không đứng lên thành lập.
Các bạn nữ vội muốn chết.
Lớp phó đi đi tới tới ở chính giữa bắc cầu nối, năm lần bảy lượt ba phải, một chút hiệu quả cũng không có.
Minh Thần mặt ủ mày chau, than ngắn thở dài.
Nếu như không phải là cán bộ lớp ưu tú hàng năm đều có học bổng, thật muốn trực tiếp nhường lại vị trí lớp trưởng này cho Mạnh Trúc Lương.
Hoằng Quang phát hiện cậu buồn bực không vui, bắt được cơ hội liền hỏi: "Làm sao vậy?" — gần đây đội bóng rổ phải huấn luyện, mà vì muốn có thể đảm bảo đạt yêu cầu, mỗi ngày đều cực khổ học tập, tinh lực còn không có để chú ý mấy người gây chuyện trong lớp này.