Khổng Tước Rừng Sâu

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Hãy trả lời câu hỏi sau trong vòng 30s. Trong rừng sâu, bạn nuôi những con vật sau: Trâu, ngựa, hổ, dê, khổng tước. Nếu một ngày buộc phải ra khỏi khu rừng mà chỉ được phép mang theo một con vật, bạn  …
Xem Thêm

Chương 8
Vòng tám đội mạnh đấu với khoa Nông Lâm, tôi đánh ván thứ năm. Trận đấu bắt đầu, Liễu Vỹ Đình vừa vặn tới nơi, đứng một mình cách bàn bóng khoảng mười mét. Đến phiên tôi thi đấu, bốn ván trước bọn tôi thắng một thua ba; nói cách khác, nếu tôi thua thì khoa Thủy lợi sẽ thua. Tôi đấu với một thành viên trong đội tuyển của trường, nhìn tư thế vung vợt của anh ta, lòng chợt lạnh đi. Nhìn về phía Liễu Vỹ Đình, trên mặt cô ấy nở nụ cười, còn giơ tay hình chữ V với tôi.

Thi đấu bóng bàn không giống thi đấu quyền anh, đấu quyền anh trên lôi đài, nếu người yêu ở bên cạnh hô cố lên, anh có thể vì lượng adrenalin tiết ra mà đánh gục được đối thủ mạnh hơn mình. Sau đó hai má sưng vù máu mũi ròng ròng nước mắt tràn trề, ôm người yêu vừa chạy như bay lên võ đài hôn thắm thiết. Nhưng khi thi đấu bóng bàn, kỹ thuật kém một bậc sẽ không có cơ hội chiến thắng; cho dù người yêu ở bên cạnh nói nếu anh thắng trận này em sẽ cởi hết cho anh xem miễn phí thì cũng thế cả thôi. Vì thế tôi thua liền hai séc, cũng làm cho khoa Thuỷ lợi thua mất vòng tám đội mạnh.

Sau khi tôi thua, bọn khoá dưới bảo: “Anh à, đi uống chút gì đi.” Tôi nhìn thấy Liễu Vỹ Đình đang đi về phía tôi, vì thế nói: “Anh còn có chút chuyện, các cậu cứ đi đi.” Sau đó cùng với cô ấy đi ra khỏi nhà thi đấu. Mấy cậu em sau lưng nhất định rất kinh ngạc khi thấy tôi đi với đối thủ của trận đấu tối qua.

“Đội tuyển trường đánh với giải liên khoa, chẳng công bằng chút nào.” Vừa ra khỏi nhà thi đấu, cô ấy liền mở miệng.

Tôi cười cười, không nói gì.

“Đúng là không công bằng.” Cô ấy nói.

Tôi nhìn cô ấy, vẫn không nói gì.

“Quả thật là rất không công bằng.” Cô ấy lại nói.

“Cùng đi uống chút gì đi.” Cuối cùng tôi mở miệng, “Được không?”

“Ừm.” Cô ấy gật đầu.

Chúng tôi đi tới quán giải khát cạnh cổng trường ăn kem, vừa mới ngồi xuống, phát hiện bọn khoá dưới cũng tới đây.

“Anh! Anh tài thật đấy! Chỉ đánh một trận đã hẹn được chị xinh thế này rồi!”

“Cậu không hiểu rồi! Có khi anh đã quen chị ấy từ lâu rồi.”

“Đúng vậy! Chưa biết chừng chị ấy là chị dâu ấy.”

“Nếu là chị dâu, tại sao tối qua anh lại có thể thi đấu bình tĩnh đến thế?”

”Anh là vì đại nghĩa diệt thân đấy! Vì vinh dự của cả khoa, không ngại sỉ nhục chị dâu trên bàn bóng.”

“Đúng là tấm gương cho đàn em! Anh, lẽ ra anh phải nhận được giải Nobel Chí công vô tư mới phải.”

Năm sáu tên đàn em xông tới mồm năm miệng mười.

“Các cậu tới kia ăn kem đi.” Tôi chỉ sang cái bàn trống cách đó ba bốn bước, “anh mời.”

“Yeah!” Bọn chúng reo hò ầm ĩ, sung sướиɠ đi về phía cái bàn trống kia.

Bọn chúng đi rồi, xung quanh tuy đã yên tĩnh lại, nhưng tôi lại không biết nên nói gì?

Liễu Vỹ Đình cũng không nói gì.

Tôi ăn miếng kem đầu tiên, cảm thấy xung quanh và cả bản thân mình đều lạnh, bèn nói: “Thật sự là không công bằng.”

Liễu Vỹ Đình ngây người, rồi bật cười. Nụ cười của cô ấy quả thật rất ngọt ngào, tiếng cười cũng vậy. Tôi bỗng nhiên kích động, cũng bật cười theo, hơn nữa càng lúc càng cười to.

Tiếng cười của cô ấy chậm lại, nói: “Bạn không giống người chọn khổng tước.”

Tôi vội vàng ngừng cười, cảm thấy trong họng có sức ép của tiếng cười bị dừng đột ngột.

“Bạn đối với đàn em khoá dưới rất hào phóng.” Cô ấy lại nói.

Tuy tôi nhìn Liễu Vỹ Đình, nhưng ký ức về Lưu Vỹ Đình lại ào về trong nháy mắt.

Gượng gạo cười một tiếng, nói: “Cũng bình thường thôi.”

“Sao bạn lại chọn khổng tước?” Cô ấy hỏi.

Tôi nhớ Lưu Vỹ Đình cũng từng hỏi tôi câu hỏi này, khi đó tôi đã nghĩ rất lâu;

Nhưng bây giờ tôi chẳng muốn suy nghĩ về câu trả lời chút nào.

Tôi nhún vai, nói: “Chẳng nghĩ gì nhiều, cứ thế chọn thôi.”

“Vậy bạn có biết mình chọn gì không?” Cô ấy lại hỏi.

“Bạn chọn dê.”

“Sao bạn biết?”

“Tôi luôn chú ý bạn, nếu không sao lại có bức thư kia?”

“Vậy… ừm…” cô ấy ngập ngừng, “cái đó…”

Tôi cười, nhìn cô ấy nói mãi không nên lời, bèn nói: “Có phải bạn muốn hỏi: tại sao bức thư đó lại bị gửi nhầm?”

“Ừm.” Cô ấy gật đầu, giọng nhẹ nhõm, “có thể hỏi không?”

“Bạn đương nhiên có thể hỏi, nhưng có trả lời hay không là do tôi.”

“Ồ.” Giọng cô ấy có phần thất vọng.

“Đùa thôi.” Tôi cười.

Tôi kể tóm tắt cho Liễu Vỹ Đình nghe chuyện xảy ra hồi học kỳ 2 năm thứ tư. Kể lại chuyện này phải bao gồm cả Vinh An và Lưu Vỹ Đình, lúc nhắc tới Vinh An tôi khó tránh nói nhiều hơn vài câu, mà nhắc tới Lưu Vỹ Đình thì chỉ như chuồn chuồn lướt nước. Có lẽ vì tỷ trọng không đều, nên cô ấy thường xen vào hỏi những chỗ vẫn chưa đầy đủ. Tôi lại mất thêm một chút thời gian nói cho xong, kem ở trước mặt chúng tôi cũng đã tan hơn nửa.

Thêm Bình Luận