Chương 52
Vinh An nói Lưu Vỹ Đình hiện giờ lại quay về Đại học Thành Công học tiến sĩ, muốn tìm cô ấy rất dễ.
Nhẩm tính thời gian, tôi và cô ấy đã hơn sáu năm không gặp.
Tôi lấy hết dũng khí, điều chỉnh tâm trạng, bước vào khoa của cô ấy.
Hỏi một sinh viên: Phòng nghiên cứu của lớp tiến sĩ ở tầng mấy?
Cậu ta lại hỏi tôi muốn tìm ai?
Khi tôi nói tên Lưu Vỹ Đình, vẻ mặt cậu ta rất kỳ quái, sau đó nói đùa:
“Anh lên tầng ba, thấy phòng nghiên cứu nào âm u lạnh lẽo nhất, thì chính là nó.”
Tôi trèo lên tầng ba, nhìn thấy một hành lang dài hun hút, hai bên đều là phòng học.
Mặc dù là buổi chiều, nhưng hành lang không bật đèn, ánh sáng mờ mịt, như không thấy đầu ra.
Trên cửa treo biển tên, tôi không cần phải dùng tâm cảm nhận nhiệt độ của mỗi căn phòng, dùng mắt tìm là thấy.
Gian thứ tám bên trái, biển tên trên cửa ghi: Lưu Vỹ Đình.
Cậu sinh viên kia nói không sai, phòng nghiên cứu của cô ấy có một cảm giác lạnh khó tả.
Giống như là chưa từng có người đặt chân tới, trong phòng chưa từng có độ ấm, tôi nghĩ tới căn nhà gỗ trong rừng sâu nguyên thuỷ.
Nếu như tôi là Sherlock Holmes, tôi sẽ dựa theo phương pháp khoa học để đo vết lõm trên cửa, dấu chân ở cửa, sau đó kết luận là dường như chưa từng có người gõ cửa và ở cửa chỉ có dấu chân của cô ấy mà thôi.
Tôi thậm chí hoài nghi khi mọi người đi ngang qua phòng cô ấy, đều sẽ chọn đi đường vòng.
Hít sâu một hơi, gõ cửa hai cái.
Qua ba giây mà dài như một phút, bên trong có tiếng nói: “Mời vào.”
Tôi vặn tay nắm cửa để mở cửa bước vào. Đến tay nắm cửa cũng lạnh một cách kỳ lạ.
Sau đó nhịp tim tôi tăng tốc, vì tôi nhìn thấy Lưu Vỹ Đình.
Mắt cô ấy dán vào màn hình máy vi tính, hai tay gõ bàn phím, phát ra những âm thanh khô khốc.
Qua hai giây, cô ấy quay đầu lại, sau khi nhìn thấy tôi, ngừng gõ bàn phím.
Tôi và cô ấy chỉ cách nhau ba mét, nhưng lại giống như cách nhau ba năm ánh sáng.
Thực sự quá yên tĩnh, tôi như có thể nghe được tiếng tim mình đang đập.
Mười giây sau, cô ấy lại quay đầu nhìn vào màn hình; lại qua nửa phút sau, bàn phím tiếp tục phát ra tiếng lách cách.
“Có chuyện gì không?” Bàn phím lách cách được một phút, cô ấy cuối cùng cũng mở miệng.
“Anh…”
Vừa mới lên tiếng, mới biết giọng nói đã khản đặc, hắng giọng rồi, vẫn không thể nào nói tiếp.
“Nếu như anh muốn nói xin lỗi, vậy xin mời về cho. Tôi đã nghe đủ lắm rồi.”
Cô ấy ngắt lời tôi, ngữ khí không cao không thấp.
Nghe cô ấy nói vậy, tôi càng căng thẳng, những lời định nói lại nuốt vào trong bụng.
“Đi ra nhớ khép cửa.” Cô ấy nói, “Còn nữa, sau này đừng tới nữa.”
“Mấy năm nay, chỉ cần nghĩ tới em anh đều rất áy náy, thậm chí cảm thấy đau lòng…”
Cuối cùng tôi lại mở miệng. Nhưng còn chưa nói xong, đã nghe thấy cô ấy lạnh lùng nói:
“Anh chỉ thấy khó chịu thôi, không phải là đau lòng. Lòng anh đã chịu tổn thương sao? Bị người mình thích lừa gạt hay phản bội mới gọi là đau lòng, nhưng anh đâu có. Vì thế đừng có sỉ nhục hai chữ đau lòng này.”
Những lời này ùa đến, khiến tôi càng không có chỗ dung thân.
“Anh biết em rất đau lòng, vì thế anh nhất định phải gặp lại em, để nói với em vài lời.”
“Chẳng có gì để nói cả.” Giọng cô ấy vẫn lạnh lùng như cũ.
“Xin em hãy nghe anh nói vài lời từ đáy lòng, được không?”
Cô ấy nhìn bộ dạng tôi, do dự một lúc, thở dài nói:
“Thôi, anh về đi. Lòng tự trọng của tôi chẳng còn sót lại bao nhiêu, hãy để tôi giữ lại một chút.”
Nói xong, cô ấy đứng lên, quay lưng lại phía tôi.
Tôi không tài nào trèo lên được tảng đá bên phải rồi, nhưng nếu bây giờ bỏ cuộc, nó sẽ càng ngày càng cao càng ngày càng khó trèo.
Bỗng nhớ tới lời Lý San Lam nói hôm tôi đốt lá thư tình. Tôi dùng nốt chút sức lực cuối cùng, nói:
“Anh biết bây giờ nói là không đúng lúc, cũng có thể cũng chẳng còn quan trọng, nhưng nếu như có thể quay lại sáu năm về trước, trở về giờ tan lớp của buổi học cuối cùng đó, trở về thời khắc đuổi theo em dưới gốc cây ngoài phòng học đó, anh sẽ không chỉ nói xin lỗi, anh sẽ nói: Anh thích em.”
Mặc dù cô ấy quay lưng lại phía tôi, nhưng từ bờ vai và bóng lưng cô ấy, tôi có thể nhìn thấy cô ấy giống như bị kim châm.
“Bức thư tình đó đúng là bị gửi nhầm, lúc đầu quả thực anh cũng tính là đâm lao thì phải theo lao. Nhưng sau này, anh thật sự thích con người em, chỉ đơn thuần là thích thôi, không hề nghĩ tới tương lai. Có lẽ sau khi thích em rồi anh vẫn bị những cô gái khác thu hút, hoặc cảm thấy người khác mới thật sự là tình yêu chân chính, nhưng dưới gốc cây của buổi chiều trước khi anh tốt nghiệp đại học, tại thời khắc đó, anh thích em.”
Tôi nói một mạch, như đã dùng hết sức lực, cảm thấy cả người mình mềm nhũn.
Cô ấy chầm chậm quay người lại nhìn tôi, rất lâu sau mới nói:
“Anh thật sự đã làm tổn thương tôi, anh có biết không?”
Tôi gật đầu, không nói.
“Tôi biết anh không có ác ý, gửi nhầm thư chỉ là do hiểu lầm, nhưng khi đó tôi thật lòng với anh. Anh không chỉ làm tổn thương lòng tự trọng của tôi, mà cũng đả kích lòng tự tin của tôi. Suốt mấy năm nay, tôi không đến gần người đàn ông nào, cũng không cho bọn họ đến gần tôi, tôi thậm chí còn không cười. Tôi không tài nào thoát ra khỏi bóng đen đó, tôi cần ánh sáng, nhưng lại sợ nhìn thấy ánh sáng.”
Giọng cô ấy rất ôn hoà, không còn lạnh lẽo như trước nữa.
Tôi biết nói xin lỗi quá nhiều cũng vô dụng, hơn nữa tôi cũng đã nói quá nhiều rồi.
Cô ấy nói xong những lời này, trầm mặc một lúc, lại nói:
“Để chúng ta quay lại thời điểm mà anh nói, tôi dừng xe đạp lại, anh chạy tới.”
Nói đến đây, cô ấy bỗng dưng hơi kích động, cố ổn định tâm trạng, nói tiếp:
“Xin anh nói cho tôi biết, anh của khi đó, có thật lòng thích tôi không?”
“Ừ. Anh của khi đó, thật lòng thích em.”
Cô ấy nhìn tôi, ánh mắt không còn lạnh lẽo, vì chất lỏng ấm áp đã từ từ dâng lên khoé mắt.
Sau đó cô ấy nghẹn ngào nói:
“Chúng ta đi thôi.”
Nghe thấy câu nói cô ấy thường nói trước kia, tôi cũng cảm thấy kích động, tầm mắt bắt đầu mơ hồ.