Chương 46
Sàn nhà lại vang lên hai tiếng tung tung, tôi thở dài, tôi đang chuẩn bị đi ngủ đó.
Đi xuống trước cửa phòng cô ấy, thấy trên sàn nhà có mấy chiếc áo khoác.
“Anh thấy nên bán bao nhiêu tiền?” Cô ấy hỏi.
Tôi đi vào phòng, nói: “Cô định bán bao nhiêu?”
“680 tệ.”
Tôi nhấc một chiếc áo lên ngắm nghía, nói: “Hơi thấp một tí.”
Thấy ở bên cạnh có một tấm biển ghi: Áo jacket hàng hiệu đại hạ giá.
“Áo khoác không giống quần bò, viết thế này quá chung chung, cũng không sáng tạo.” Tôi nói.
“Vậy phải viết thế nào?” Cô ấy hỏi.
“Viết là áo jacket cao cấp nhập từ Ý.”
“Ừm.” Cô ấy gật đầu, “Như vậy thực sự là tốt hơn hẳn.”
“Tốt nhất là viết thêm Vanpano.”
“Vanpano?” Cô ấy hoài nghi, “Là gì thế?”
“Tiếng Ý.” Tôi nói.
“Có nhãn hiệu này thật không?”
“Tôi bịa đấy. Dù sao tiếng Ý đọc lên chẳng phải đều có cái gì mà nô nô sao.”
“Anh lại lừa người ta.”
“Tôi đang giúp cô nhé!” Tôi nói to, “Viết thêm Vanpano thì càng có sức thuyết phục hơn.”
“Tôi làm theo là được rồi, đừng giận mà.” Cô ấy cười cười.
“Thế định giá là bao nhiêu?” Cô ấy hỏi.
“Ờ…” Tôi nghĩ một lúc, “980 tệ.”
“Giá này không dễ bán đâu.”
“Phú quý sinh lễ nghĩa mà, cứ thử xem.” Tôi nói, “Nhớ phải trang điểm một chút, đánh chút phấn, cũng phải mặc đẹp một tí, chín chắn một tẹo, người ta mới càng tin đây là hàng hiệu của Ý.”
“Sao lại phải làm thế?”
“Cô có tin hàng của một cô gái ăn mặc lôi thôi là hàng hiệu không?”
Cô ấy do dự một lát, gật gật đầu.
“Nếu người ta vẫn không tin đây là hàng hiệu của Ý, vậy thì để cho em gái cô ra mặt.”
“Em gái tôi?” Cô ấy đần mặt.
“Lệ Hạ đó.”
“Đừng có nói mãi San nhiên lệ hạ, khó cười lắm.”
“Xin lỗi.” Tôi cười, “Chỉ cần mặt cô tủi thân một chút, đáng yêu một chút, người ta sẽ không nhẫn tâm nghi ngờ cô đâu.”
Tôi lại nhặt chiếc áo lên ngắm trái ngắm phải, đột nhiên nói: “Tiêu rồi, mác áo bên trong làm lộ hết.”
“Đơn giản thôi.” Cô ấy cười cười, “Tôi sẽ làm mác Vanpano đính ở tay áo.”
“Làm thế nào?”
“Đây là bí mật kinh doanh.”
“Không ngờ cô cũng muốn lừa người ta.”
“Nếu anh đã đi ăn cướp, thì trên đường chạy trốn có đợi đèn đỏ không?”
Chúng tôi cười một lúc, không hẹn mà cùng rời khỏi phòng đi ra sân, đêm đã rất khuya rồi.
Gió đêm thanh mát, bốn bề yên tĩnh, dường như vạn vật đều đang say ngủ.
“Thời tiết này cũng không cần đến áo khoác lắm nhỉ?” Tôi nói.
“Đài Bắc đã bắt đầu lạnh rồi.”
“Trước khi đi Đài Bắc nhớ nói với tôi, tôi chở cô ra bến xe.”
“Ừ, cảm ơn.”
“Nếu bán được, tôi sẽ để dành cho anh một cái. Anh thích màu gì?” Cô ấy nói.
“Màu lam.” Tôi nói.
“Giống tôi.”
“Đó là vinh hạnh của tôi.”
Cô ấy cười cười, không đáp.
Chúng tôi yên lặng đứng một lúc, hoà vào với cảnh vật xung quanh.
“Sao lại gắng sức kiếm tiền như vậy?” Qua một lúc lâu, tôi hỏi.
“Nguyện vọng của tôi là kiếm được thật nhiều thật nhiều tiền, sau đó sống cuộc sống của người giàu có một tháng, thậm chí chỉ cần ba ngày cũng được.”
“Sau đó thì sao?”
“Tiền tiêu hết rồi, đành phải quay về cuộc sống bình thường thôi.” Cô ấy cười, “Hơn nữa cuộc sống của người giàu không thể sống quá lâu, quen rồi sẽ không vui nữa.”
“Sao lại nói thế?”
“Tiền có thể mua được rất nhiều thứ, vì thế với những thứ mà tiền không thể mua được, ví dụ như vui vẻ, người có tiền lại càng khát vọng.”
“Vui vẻ căn bản là khó, người giàu người nghèo đều như nhau.”
“Tuy là nói vậy, nhưng người giàu không vui nhất định càng thảm hơn là người nghèo không vui.”
“Hả?”
“Người nghèo lúc không vui sẽ cảm thấy có lẽ sau khi giàu rồi sẽ vui lên, trong lòng còn được an ủi. Nhưng còn người giàu? Đến cả quyền được nói những câu an ủi bản thân như vậy còn không có, chẳng phải càng thảm sao?”
“Vậy tại sao cô còn muốn làm người giàu?”
“Tôi không phải là muốn làm người giàu, chỉ là muốn sống cuộc sống của người giàu thôi.”
“Khác nhau sao?”
“Người không biết bay, càng muốn bay. Nhưng con người chỉ muốn bay, chứ không muốn biến thành chim. Nhỡ may con người thật sự biến thành chim, ngược lại sẽ không vui.”
Tôi không đáp lại, chìm vào trầm tư.
Cô ấy thấy tôi rất lâu không nói gì, bèn nói: “Anh rất khó lý giải nguyện vọng của tôi phải không?”
“Miễn cưỡng có thể hiểu. Nhưng tiền cô vất vả khổ cực kiếm được bấy lâu tiêu vèo một cái là hết, không đau lòng sao?”
“Chỉ cần được bay, thì là xứng đáng.”
“Thật sự xứng đáng sao?”
“Chim bay từ sáng đến tối, nhất định không cảm thấy bay là chuyện vui vẻ, nhưng con người chỉ cần có thể bay ba ngày, anh nghĩ mà xem, đó sẽ là ba ngày vui biết bao!”
Cô ấy nói xong, nở một nụ cười tự tại, đây là nụ cười rạng rỡ nhất của cô ấy, kể từ khi tôi quen biết cô.
Lông mày khẽ giãn ra, tôi cũng cười theo. Coi như là cuối cùng cũng hiểu được, cũng coi như là một loại hạnh phúc.
Chúng tôi không nói tiếp chuyện này nữa, cũng cảm thấy không có chuyện gì đáng để phá vỡ sự yên tĩnh lúc này.
Vì thế đều im lặng.
Thỉnh thoảng cô ấy khẽ ngâm nga một bài hát, không khí mới hơi dao động một chút.
Tới tận khi sắc trời dần mờ sáng, chúng tôi mới trở về phòng.