Khổng Tước Rừng Sâu

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Hãy trả lời câu hỏi sau trong vòng 30s. Trong rừng sâu, bạn nuôi những con vật sau: Trâu, ngựa, hổ, dê, khổng tước. Nếu một ngày buộc phải ra khỏi khu rừng mà chỉ được phép mang theo một con vật, bạn  …
Xem Thêm

Chương 36
Một năm sắp trôi qua, một năm mới sắp đến.

Sau lễ Giáng Sinh, năm cũ khiến người ta chán chường, mọi người đều vội vã muốn tống cổ nó đi.

Đêm giao thừa, tôi và Vinh An chạy đến Yum đếm ngược.

“10、9、8、7、6、5、4、3、2、1……”

“Chúc mừng năm mới!”

Trong giây đầu tiên của năm mới, tôi, Vinh An, Tiểu Vân ba người cùng nhau hét câu chúc mừng năm mới.

Mỗi lần đón năm mới mọi người đều nói câu này, dù là người vớ vẩn đến đâu cũng không nói câu thành kính phân ưu vào năm mới.

“Thời gian trôi nhanh thật,” Tiểu Vân nói, “Đã lại một năm mới rồi.”

“Đúng vậy.” Vinh An gật đầu, “Anh cảm thấy thời gian khi còn nhỏ trôi thật chậm, càng lớn thời gian trôi càng nhanh.”

“Một năm, đối với đứa trẻ ba tuổi mà nói, là một phần ba cuộc đời của nó. Nhưng đối với người 20 tuổi, chỉ là 1/20 cuộc đời. Nếu bây giờ cậu là ông lão 70, vậy thì một năm chỉ là 1/70 cuộc đời của cậu mà thôi.” Tôi ngừng lại, “vì thế tuổi càng lớn, một năm cảm giác càng ngắn lại, đương nhiên thấy thời gian trôi càng nhanh.”

“Nói rất hay.”

Ba chúng tôi cùng ngẩng đầu lên, thì ra là Martini tiên sinh vừa nói.

“Cảm ơn.” Tôi nói, gật đầu với anh ta.

“Chúc mừng năm mới.” Anh ta nâng ly, kính ba chúng tôi.

“Chúc mừng năm mới.” Tôi và Vinh An cũng nâng ly kính lại, Tiểu Vân lại chỉ mỉm cười.

Martini tiên sinh hôm nay lại thắt càvạt, trên cà vạt vẽ hình một cô gái.

Tôi đoán có lẽ là tranh Picasso, bởi vì mặt cô gái bị chia năm xẻ bảy, rất phù hợp với phong cách Picasso.

Rất ít khi gặp hoa văn trên cà vạt lại là các bức danh hoạ, tôi không khỏi liếc nhìn cái cà vạt thêm mấy lần.

Tôi bỗng nhớ tới hình như mỗi lần nhìn thấy anh ta, anh ta đều đeo cà vạt.

“Năm mới đến rồi, chúc anh học hành công thành danh toại.” Tiểu Vân nói với tôi trước, sau đó nói với Vinh An: “Chúc anh thăng quan tiến chức.”

Cô ấy lại quay qua Martini tiên sinh nói: “Chúc anh…”

“Phải gieo vần đấy.” Cô ấy còn chưa nói xong, Martini tiên sinh đã nói xen vào.

Cô ấy cười cười, nghĩ một lúc rồi nói: “Chúc anh và người mình yêu bên nhau mãi mãi.”

“Cảm ơn.” Anh ta nói.

“Anh có người yêu chứ?” Tiểu Vân hỏi.

“Đã từng có.” Anh ta đáp.

Tiểu Vân có lẽ hơi xấu hổ, lén quay sang lè lưỡi với tôi.

Tôi bỗng thấy buồn cười, không ngờ cô nàng này với Vinh An giống hệt nhau, cứ mở miệng là nói sai.

“Vậy tôi chúc anh…” Cô ấy lại nghĩ một lúc, “Năm nay tìm thấy người yêu cùng nhau thề non hẹn biển.”

“Cảm ơn.” Anh ta cuối cùng cũng cười, “Cô vất vả rồi.”

Vẻ mặt Tiểu Vân giống như thở phào một hơi.

“Nếu như thật sự tìm thấy người yêu…” Martini tiên sinh nâng ly, thở dài nói:

“Tôi chỉ hy vọng nàng không để tôi phải đợi nữa.”

Anh ta phát hiện ly rượu đã cạn, nói: “Xin cho thêm một ly Martini nữa, làm phiền dry một chút.”

Tiểu Vân gật đầu, bắt đầu pha rượu cho anh ta.

Tôi suy ngẫm ý tứ từ “người yêu” trong lời Martini tiên sinh, có phải là cái người yêu đã từng có kia?

Hay là một người yêu hoàn toàn mới?

Có lẽ anh ta cảm thấy chẳng sao cả, chỉ cần một người yêu không cần phải chờ đợi là được rồi.

Đêm đó Martini tiên sinh ở lại rất muộn, khi tôi và Vinh An rời khỏi Yum, anh ta vẫn còn ngồi bên quầy bar, một mình yên lặng uống rượu, hút thuốc.

Một năm mới với chúng tôi là một khởi đầu hy vọng mới, nhưng với anh ta, hình như là bắt đầu một sự chờ đợi mới?

Qua năm mới chẳng bao lâu, Vinh An bị điều đến công trình ở Bính Đông.

Mặc dù ngồi tàu hoả từ Đài Nam đến Bính Đông chỉ mất khoảng 1h15 phút, nhưng cậu ấy đã không thể giống như khi đang còn ở công trình Tân Hoá, thường xuyên tan làm là đến chỗ tôi, sau đó ngày hôm sau lại từ chỗ tôi đi làm.

Có lẽ cậu ấy chỉ có thể đến tìm tôi khi nghỉ phép.

Tôi phải quen với việc Vinh An không còn dăm ba bữa lại lượn lờ trước mặt tôi;

Tiểu Vân cũng phải quen với việc một mình tôi chạy đến Yum.

Thời gian tôi ở bên mình nhiều lên, không cẩn thận hình thành nên thói quen tự nói một mình.

Có hôm tôi trèo lên căn phòng ở tầng trên, xem lại một lượt những chữ viết trên tường, lại ngắm nhìn cánh cửa sổ sát đất kia.

Bỗng cảm thấy như cái cây ngoài cửa sổ đang nói chuyện cùng tôi, tôi đi tới gần cửa sổ, ghé tai phải dán vào cửa.

“Gì cơ? Mày muốn tao dọn lên trên này?”

“Bởi vì mày hy vọng có thể thường xuyên nói chuyện với con người?”

“Nếu mày đã cô đơn như thế, vậy tao sẽ dọn lên trên này!”

Vì thế tôi dọn lên căn phòng ở tầng trên.

Dù sao chỉ là tầng trên tầng dưới, hơn nữa lại không có ai thúc giục, tôi bèn dọn từ từ, dọn từng món một.

Không muốn mang đi thường là những thứ nho nhỏ, bao gồm bức thư tình kia, tôi nhét nó xuống dưới giường.

Bức thư tình kia từng bị tôi giấu trong căn phòng ở tầng trên, khi Vinh An thường đến, tôi lại đem nó xuống tầng dưới.

Bây giờ lại bị nhét gầm giường, số phận nó cũng quá là long đong.

Những ngày sau khi dọn lên tầng trên cũng không có gì khác biệt, ngược lại tầm nhìn tốt hơn nhiều, mắt cũng nhìn được xa hơn.

Tôi rất thích nhìn cái cây ngoài cửa sổ, cũng thích nói chuyện với nó.

Khi Vinh An lần đầu tiên từ Bính Đông tới tìm tôi, thấy tôi chuyển lên căn phòng tầng trên, đúng là giật cả mình.

“Cậu lại gặp phải cú sốc gì vậy?” Cậu ấy nói.

Tôi không thèm để ý đến cậu ta, chỉ bảo cậu ta sau này ngủ ở tầng dưới.

Khi mùa xuân vừa tới, chủ nhà tới thăm tôi, đó là lần thứ hai tôi gặp bác ấy.

Mấy năm nay, tôi đều gửi tiền thuê nhà vào tài khoản của bác ấy, hai bên đều không gặp nhau.

“Ồ?” Bác ấy rất kinh ngạc, “Không ngờ cậu lại dọn lên tầng trên.”

Tôi cười cười, gật đầu.

“Cậu có lẽ đã chú ý thấy những chữ viết trên tường chứ?” Bác ấy nói.

“Bác cũng biết trên tường có chữ ạ?” Tôi hơi ngạc nhiên.

“Ừ.” Bác ta gật đầu. “Trước đây bác cho một cậu thanh niên thuê, sau khi cậu ta dọn đi thì bác nhìn thấy. Bác hy vọng bức tường đó giữ được nguyên trạng, nên không cho ai thuê tầng trên nữa.”

“Là vậy sao ạ.” Tôi nói, “vậy cháu…”

“Không sao.” Bác ấy cười, “Chỉ cần cháu không động đến bức tường đó, thì cứ ở tiếp.”

“Thực ra cháu cũng viết chữ lên tường.” Tôi hơi xấu hổ, “Nhưng cháu dùng bút màu xanh, để tránh lẫn với những chữ màu đen viết lúc trước.”

Bác ấy cười ha hả, vỗ vai tôi, chỉ nói một câu: “Rất tốt.”

Trước khi đi, bác ấy chủ động giảm tiền thuê nhà xuống năm trăm tệ, rồi nhờ tôi giúp bác ấy một việc, giúp bác ấy cho thuê căn phòng ở tầng dưới.

“Tiền thuê phòng khoảng bốn ngàn hoặc bốn ngàn rưỡi.” Bác ấy nói.

“Dạ?”

“Nếu cháu thấy người đến thuê thuận mắt, thì tiền thuê là bốn ngàn; nếu cháu không có cảm giác gì đặc biệt, thì tiền thuê là bốn ngàn rưỡi.”

Tôi gật đầu, trong lòng nghĩ bác chủ nhà thật cá tính.

Phòng dù sao cũng của chủ nhà, hơn nữa ở đây ở thêm một người nữa cũng không phải là vấn đề gì lớn lao.

Nếu Vinh An đến tìm tôi, ngủ cùng với tôi trên tầng trên là được rồi.

Hai ngày sau, tôi viết mười mấy tờ giấy cho thuê nhà màu đỏ, dán trên bảng thông báo xung quanh đó.

Từ ngày thứ ba trở đi, lần lượt có người đến xem phòng, mỗi khi bọn họ hỏi tôi tiền thuê là bao nhiêu?

“Bốn ngàn rưỡi.” Tôi luôn trả lời như vậy.

Thêm Bình Luận