Khổng Tước Rừng Sâu

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Hãy trả lời câu hỏi sau trong vòng 30s. Trong rừng sâu, bạn nuôi những con vật sau: Trâu, ngựa, hổ, dê, khổng tước. Nếu một ngày buộc phải ra khỏi khu rừng mà chỉ được phép mang theo một con vật, bạn  …
Xem Thêm

Chương 18
“Sao anh lại là người chọn khổng tước, mà không phải là người chọn dê?” Lần đầu tiên nàng nói ra câu đó, tôi cảm thấy rất có lỗi với nàng; nhưng khi câu nói này gần như trở thành câu cửa miệng của nàng, tôi bắt đầu nổi giận. Bởi vì sợ khi nóng giận sẽ nói sai, vì thế tôi thường lựa chọn im lặng; mà khi tôi im lặng, nàng cũng không muốn nói gì. Vì thế trong điện thoại chỉ nghe thấy hơi thở của nhau. Nếu như kết thúc cuộc trò chuyện trong bầu không khí kỳ dị này, không chỉ lãng phí tiền điện thoại, mà còn khiến tâm trạng vô cùng tồi tệ. Mặc dù lần sau gọi điện, cả hai đều sẽ xin lỗi, nhưng luôn cảm thấy lời xin lỗi này chỉ là hình thức. Dần dần, đến xin lỗi cũng bỏ qua, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì. Điều này cũng giống như nhìn thấy ổ gà trên đường, bước qua là không có chuyện gì, vẫn có thể tiến về phía trước, nhưng ổ gà càng ngày càng nhiều càng ngày càng to, bước về phía trước càng lúc càng khó, thậm chí căn bản không thể bước qua.

“Chuyện lãng mạn nhất anh đã làm, chính là viết thư tình cho em, nhưng lại chỉ có mỗi một bức.”

“Xin lỗi.” Tôi nói, “Anh không giỏi viết thư.”

“Không phải anh không giỏi, chỉ là lười viết mà thôi.” Vỹ Đình nói, “Chắc chắn anh biết con gái thích lãng mạn, vì thế mới viết bức thư đó để theo đuổi con gái.”

“Anh viết bức thư đó không phải để chơi trò lãng mạn, mà vì đó là cách duy nhất để tiếp cận em.”

“Không phải anh muốn tiếp cận em, là anh muốn tiếp cận đàn em của em – Lưu Vỹ Đình.”

“Em đừng có nói linh tinh!” Tôi bị chọc giận rồi.

“Nếu không tại sao khi anh gửi bức thư đó cho em, vẫn còn giữ cái phong bì thư viết tên Lưu Vỹ Đình?”

“Anh không cố ý, đó là… đó là…” tôi nhất thời cứng họng, không biết phải nói lý do gì.

“Không nói được lý do chứ gì?” nàng nói, “Khi đó nhất định trong lòng anh đang nhớ tới Lưu Vỹ Đình.”

“Đó là chuyện trước đây rồi.” Tôi thở dài nói.

“Nếu bây giờ anh vẫn còn thích cô ta, sao có thể gọi là “trước đây”?”

Tim tôi thót lại một cái, hoàn toàn không nói được lời nào.

“Xét cho cùng anh vẫn là người chọn khổng tước,” nàng thở dài, “tình yêu đối với anh căn bản không quan trọng.” Nghe nàng lại nhắc tới khổng tước, cánh cửa chặn đứng cơn tức giận trong đầu tôi đột ngột bật tung.

“Em nói đủ chưa? Có thể vứt ngay cái trắc nghiệm tâm lý vớ vẩn kia đi được không?”

Vỹ Đình nghe thấy giọng tôi không ổn, bèn không nói nữa.

Hai chúng tôi chìm vào trầm mặc hồi lâu.

“Tạm biệt.” Vỹ Đình phá vỡ sự im lặng, lập tức cúp máy.

Tôi sững sờ vài giây, hằm hằm ném điện thoại đi.

Hai ngày liền, tôi hoàn toàn không muốn gọi điện thoại cho Vỹ Đình, điện thoại cũng không reng. Ngày thứ ba tôi kiểm tra điện thoại, phát hiện ra nó không hỏng, do dự một hồi quyết định gọi đi. Nhưng chỉ mới ấn được bốn số bèn cúp máy, vì rất sợ lại giải tán trong buồn bực.

Đi ra khỏi phòng, dạo vài vòng quanh sân. Đang lúc đau đầu suy nghĩ làm cách nào để hoá giải tình thế ngượng ngùng, lại nhớ ra là sắp đến lễ tình nhân rồi, lần này đón lễ như thế nào đây? Càng nghĩ đầu càng to ra, bèn ngồi xuống bậc cầu thang. Ngước đầu nhìn lên căn phòng ở tầng trên, trong đầu bỗng nảy ra một ý.

Tôi lập tức chạy tới cửa hàng văn phòng phẩm mua mấy chục tờ bìa màu đỏ thật to, ít nhất phải một mét vuông. Về phòng, trải phẳng từng tờ bìa đỏ này ra sàn. Lấy bút chì và thước, đo đạc cẩn thận xong kẻ chi chít lên mặt sau của tờ bìa; lại dùng dao và kéo cắt thành từng miếng nhỏ dài 9cm, rộng 4cm. Tổng cộng chín nghìn chín trăm chín mươi chín miếng. Sau đó trên mỗi tấm bìa nhỏ đó viết ba chữ.

Quá trình nói thì đơn giản, nhưng trước sau làm tốn của tôi một tuần trời. Trong bảy ngày này, tôi tập trung tinh thần làm việc này, không gọi điện thoại cho Vỹ Đình; mà nàng cũng không gọi đến. Tôi chỉ một lòng muốn làm cho xong việc này, hy vọng đem đến cho nàng một sự bất ngờ thật lớn. Viết xong tấm bìa cuối cùng, tôi chán nản nằm vật ra sàn, cực kỳ mệt mỏi. Ngón cái và ngón trỏ của tay phải cầm bút tới mẩn đỏ, lại mọc thêm một cái mụn nước. Nhìn cái mụn nước trên ngón tay, tôi cảm thấy mí mắt nặng trĩu, ngủ thϊếp đi lúc nào không biết. Điện thoại bỗng réo vang, tôi lập tức tỉnh giấc, từ nền nhà bật thẳng dậy. Tôi biết muộn thế này chỉ có Vỹ Đình gọi tới, hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh mới nhấc điện thoại.

“Nói thật nhé.” Vỹ Đình nói, “Chúng ta chia tay đi."

Thêm Bình Luận