Chương 14
Lên năm thứ hai, bắt đầu cảm thấy áp lực của việc viết luận văn. Nhưng tôi với Vỹ Đình ở bên nhau, hoàn toàn không bị ảnh hưởng, bóng chày vẫn đánh mỗi thứ ba hàng tuần. Chúng tôi học cùng trường, lại đều ở gần trường, ở bên nhau là chuyện không thể tự nhiên hơn. Ngược lại nếu một trong hai người có chuyện như phải nộp báo cáo gấp, mới cố tình chọn cách ở một mình.
Tôi biết Liễu Vỹ Đình thích lãng mạn, vì thế dùng hết các phương thức lãng mạn mình biết đối xử với nàng. Nhưng chỉ cần tôi ý thức được là mình đang làm một chuyện “lãng mạn”, thể nào cũng xảy ra chuyện. Ví dụ, tôi giấu một bông hồng trong tay áo, định bất ngờ hoá phép khiến nàng kinh ngạc, thì hoa bị đè nát, còn tay tôi bị gai đâm chi chít. Cùng nhau che ô đi dạo dưới mưa, nhưng gió mạnh quá làm ô xoè hoa, toàn thân ướt lướt thướt. Đêm đông đi ngắm sao trên núi, tôi cởϊ áσ khoác, tôi và nàng mỗi người khoác một bên tay áo tránh rét, nhưng áo khoác bé quá, chúng tôi rúc vào đến ngột ngạt, muốn cởi ra lại làm rách cả tay áo. Tôi mua một cái bánh kem mừng sinh nhật nàng, nhưng kem không đủ cứng, tan cả bánh. Trên mặt bánh dùng bơ viết chữ Vỹ Đình khả ái, nhưng chữ ái bị nhoè, trông như Vỹ Đình khả ố. Tối ngày Valentine tôi dắt nàng đến một nhà hàng trông rất sang trọng để ăn cơm, phục vụ bảo: “Chúng tôi hết chỗ rồi. Xin hỏi đã đặt trước chưa ạ?”
“Còn phải đặt chỗ nữa à?” Tôi nói.
Nét mặt của phục vụ trở nên hết sức kỳ quái, trên mặt hình như mọc ra thêm ba vạch đen đen. Có lẽ anh ta rất ngạc nhiên trước việc tôi đến cái thườngthức cơ bản là “lễ tình nhân phải đặt chỗ” mà cũng không biết.
Mặc dù Vỹ Đình luôn dùng nụ cười để xua đi sự bối rối của tôi, nhưng tôi vẫn có cảm giác đã làm chuyện sai trái. “Không có gì đâu, dù sao anh là người chọn khổng tước mà.” Nàng luôn nói thế. Tôi càng muốn rũ bỏ hình tượng chọn khổng tước, nó lại càng khắc sâu trong tâm trí nàng.
Tôi chưa từng hôn nàng, nhiều nhất chỉ là rất tự nhiên mà nắm tay nàng, hoặc là ôm nhẹ lấy nàng. Không phải tôi không muốn, mà là tôi cảm thấy đó giống như một sự không tôn trọng. Cũng giống như nếu tôi đi vào phòng khách sạn, nhìn thấy chiếc giường đơn thẳng thớm tinh tươm, tôi sẽ cảm thấy nếu nằm lên để ga giường bị nhàu đi sẽ là không tôn trọng. Tôi có bệnh, điều này tôi biết, hơn nữa bệnh cũng chẳng nhẹ. Vì thế mỗi khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của nàng nở nụ cười ngọt ngào, tôi lại không dám lỗ mãng.
Ngược lại có lần đánh bóng chày, đang chuẩn bị bắt bóng thì bị nắng làm chói mắt, bóng đập trúng trán. Mọi người đều cười tôi ngốc, chỉ có nàng xoa trán tôi, nhẹ nhàng thổi mấy cái, nhân lúc mọi người không để ý thơm lên đó một cái. Từ đó tôi bắt đầu mâu thuẫn, vừa không nỡ để nàng bị bóng đánh trúng, vừa hy vọng nàng sẽ bị bóng đánh trúng, như thế tôi cũng có thể thơm nàng.
Tôi thường tưởng tượng ra tương lai của tôi và Vỹ Đình, tưởng tượng những ngày tháng chung sống với nàng sau này. Như có thể nghe thấy tôi đứng trong lễ đường nói với nàng trong tà váy trắng: Con đồng ý; cũng dường như có thể nhìn thấy nàng đang thái rau trong bếp ngoảnh đầu lại nhìn khuôn mặt tươi cười của tôi. Có lẽ sẽ sinh vài đứa con, nhìn bọn chúng dần khôn lớn, cuối cùng cũng biết gọi bố gọi mẹ. Nhưng hôn tôi còn không dám thì làm sao sinh con được? Không sao, đây là vấn đề kỹ thuật, tôi nhất định sẽ khắc phục được.
Vỹ Đình từng hỏi tôi: Cuộc sống trong mơ như thế nào?
“Mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của em.” Tôi nói, “Đó chính là giấc mơ của anh.”
“Không phải.” Nàng cười. “Anh là người chọn khổng tước, không thể lãng mạn như vậy được.”
“Anh nói thật đấy.”
“Vậy sao?” Mặt nàng lộ vẻ hoài nghi, “Nếu bây giờ anh làm một chuyện lãng mạn thì em sẽ tin anh.”
Tôi dùng hết nơron thần kinh suy nghĩ rõ lâu, những chuyện nghĩ ra thì chả men được tới mức lãng mạn, đành nói: “Bây giờ mình đi về phía tây, nếu gặp rạp chiếu phim nào đầu tiên thì vào đó xem phim.”
“Nhưng lát nữa anh còn phải lên lớp mà?”
“Mặc kệ.”
“Anh định trốn học à?” Vỹ Đình trợn tròn hai mắt.
Tôi gật đầu rồi hỏi: “Thế có tính là lãng mạn không?”
“Ừm.” Nàng cười, “Cũng được tính.”
Tôi chở Vỹ Đình đi về hướng tây, sau mười lăm phút đi qua một rạp chiếu phim, bèn dừng xe lại. Nắm tay nàng bước vào rạp, hoá ra đang chiếu phim kinh dị. Tên phim là: Người yêu tôi là ma.
Tôi tin rằng Vỹ Đình chắc chắn không cho rằng xem phim kinh dị là một việc lãng mạn, vì thế tôi không biết nàng có tin là giấc mơ của tôi chính là mỗi ngày được nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của nàng hay không? Nhưng đối với tôi, đó thực sự là giấc mơ của tôi, nó có lãng mạn hay không không quan trọng.