Chương 13
“Nói thật đi.” Liễu Vỹ Đình nói, “Anh đang nghĩ gì thế?”
Tôi bừng tỉnh, bắt gặp nụ cười ngọt ngào của nàng, ánh mắt trống rỗng của Lưu Vỹ Đình dần nhạt nhoà.
“Nói thật nhé.” Tôi nói, “Anh đã nghĩ thông suốt rồi.”
“Hử?” Cô ấy nghi hoặc, “Nói thật nhé, em không hiểu.”
“Nói thật nhé.” Tôi nói, “Anh cũng không thể giải thích.”
Cô ấy sững lại, cũng không hỏi tiếp, mà lại bật cười. Ăn cơm xong ra khỏi quán, chúng tôi cùng nhau bước đi, cả hai đều không nói gì. Mùa đông đang đến gần, khí trời hơi se lạnh. “Nói thật nhé.” Tôi phát hiện ra đang đi vào một ngõ cụt, bèn dừng bước, “Chúng ta đi đâu đây?”
“Nói thật nhé.”, cô ấy cũng dừng chân, “em cũng không biết nữa.”
“Không phải em đang dẫn đường hay sao?”
“Em đi theo anh mà.”
Chúng tôi nhìn nhau vài giây, cuối cùng phì cười. Cô ấy thuê nhà ở gần trường, cách tiệm ăn rất gần, tôi nói muốn đưa cô ấy về, cô ấy bảo được. Đến dưới nhà cô ấy, tôi nói: “Chiều thư ba hàng tuần lớp anh đều chơi bóng chày, có muốn chơi cùng không?”
“Có tiện không?” Cô ấy nói, “Em là con gái mà.”
“Không sao đâu, bọn anh đánh bóng chậm mà. Có lúc đánh bóng chậm cũng cần có con gái chơi cùng.”
“Nói vậy, em lại đi bù quân số rồi.”
“Không, không phải bù.” Tôi vội vàng phủ định, “Chỉ là muốn mời em cùng chơi bóng mà thôi.”
Cô ấy cười hai tiếng, sau đó nói: “Được, em đi.”
Trước khi lên lầu, cô ấy ngoái lại nói: “Nói thật đi, bữa cơm này rất đắt.”
“Nói thật nhé, đúng là chẳng rẻ.” Tôi cười nói: “Nhưng rất đáng giá.”
“Anh thật là…”
“Không giống người chọn khổng tước.” Cô ấy còn chưa nói xong, tôi đã nói nốt phần còn lại.
Cô ấy cười, vẫy vẫy tay rồi đi lên lầu.
Từ đó cứ mỗi chiều thứ ba, Liễu Vỹ Đình sẽ cùng đánh bóng chày với tôi. Bọn tôi để cô ấy làm pitcher (1), mỗi khi cô ấy ném bóng lên cao, trên mặt luôn nở một nụ cười rạng rỡ. Vì cô ấy rất cởi mở và thân thiết, chẳng bao lâu sau đã rất thân với bọn lớp tôi. Đánh bóng xong sẽ cùng nhau đi ăn cơm, cô ấy cũng đi, chúng tôi không coi cô ấy là người ngoài.
Còn nhớ lần đầu cô ấy đánh bóng chày, trong lớp có một bạn học lén hỏi tôi: “Cô nàng là bạn gái của cậu à?”
Tôi lắc đầu: “Không phải.”
Mọi người càng thân thiết, số người hỏi tôi càng lúc càng nhiều:
“Cô ấy là bạn gái cậu à?”
Tôi do dự một lúc, lại lắc đầu: “Cũng không hẳn.”
Nhưng thời gian tôi do dự càng lúc càng dài.
Thỉnh thoảng tôi sẽ gọi điện cho Liễu Vỹ Đình, hẹn cô ấy ra ngoài ăn cơm hay xem phim. Cô ấy chưa từng từ chối tôi, trừ khi cô ấy thật sự bận việc. Cô ấy cũng thường đến phòng nghiên cứu của tôi, chơi vi tính, nói chuyện phiếm với những người khác. Tuy tôi vẫn phủ nhận quan hệ bạn trai bạn gái giữa chúng tôi, nhưng bạn bè trong lớp hầu như đã coi chúng tôi là một đôi.
Có một tối tôi nhận được điện thoại của cô ấy, mới nói được vài câu, cô ấy hỏi có phải tôi bị cảm không?
“Có thể.” Tôi nói, “hôm quá lúc đi xe, bị ngấm một trận mưa ra trò.”
“Sao không mặc áo mưa?”
“Không thấy áo mưa đâu.”
“Thế sao không tránh mưa?”
“Vội lên lớp, chẳng còn cách nào khác.”
Cô ấy không nói thêm nhiều, chỉ nhắc tôi giữ gìn sức khoẻ, rồi cúp điện thoại.
Hôm sau vừa vào phòng nghiên cứu, thấy trên bàn có một cái áo mưa mới và một bịch thuốc. Trên áo mưa gài một tờ giấy, bên trên viết: “Áo mưa này cho anh. Phải uống thuốc cảm. Nhớ nghỉ ngơi uống nước nhiều. Vỹ Đình.” Nhìn hai chữ Vỹ Đình trên tờ giấy, tôi như bị điện giật. Tôi biết đây chính là cái gọi là giọt nước tràn ly, nó khiến cho một phần nào đó của trái tim tôi được lấp đầy.
Vỹ Đình trên tờ giấy chỉ là Liễu Vỹ Đình, tôi có thể dựa vào tên gọi để hình dung ra vẻ ngoài của cô ấy; nhưng nếu trái tim tôi thầm gọi Liễu Vỹ Đình, sẽ lại không cẩn thận gọi thành Lưu Vỹ Đình. Bởi vì cách phát âm của Liễu Vỹ Đình và Lưu Vỹ Đình thật sự quá giống nhau. Giờ đây rốt cuộc tôi đã có cơ hội một mình ở cạnh Liễu Vỹ Đình, cũng có những ký ức chỉ liên quan đến một mình nàng mà thôi.
Uống thuốc cảm được hai ngày, lại đến ngày chơi bóng chày. Liễu Vỹ Đình đánh được một cú safe (2), mọi người đều hoan hô cô ấy. “Nói thật đi.” Lại có một bạn học đến gần tôi hỏi, “Cô ấy thật không phải là bạn gái của cậu sao?”
“Không.” Tôi không hề do dự, “Cô ấy là bạn gái tôi.”
Tôi xách gậy lên, bước vào ô đánh bóng. Vỹ Đình đứng ở Gôn 1 cười với tôi, hét to: “Cố lên!” Ngắm thật chuẩn, vung gậy một cái, sau tiếng “bốp” gãy gọn, quả bóng trắng vẽ một đường cong vυ"t trên không trung.
Tôi vứt gậy, chạy như bay về phía Gôn 1, gấp gáp đuổi theo bạn gái của tôi – bóng dáng của Vỹ Đình.