Trong khi đấu giá hội vẫn còn tiếp diễn thì Vũ Trì và Thiên Diên đã bí mật rời đi.
Ra khỏi Hỏa Viêm Động, hai người một mạch hướng về Đằng Lam đại lục mà chạy. Nhưng lúc này bổng từ trên cao một thanh đại bổng giáng xuống, ngăn cản đường đi của hai người.
Ngay sau đó, từ bốn phía một đám người lần lượt đi ra bao vây Vũ Trì lại. Trong số đó một bà lão tay chống quải trượng cũng trong số đó, bà ta chính là U Nhược.
"U Nhược Đại Sư, ngài xem phải xử lý bọn chúng như thế nào?" một tên đàn ông cao lớn khúm núm trước một bà lão, nhìn thật mắc cười.
"Quả nhiên ta đoán không sai, ngươi không phải Đan Sư" U Nhược nhìn Thiên Diên một cái, sau đó liếc mắt qua Vũ Trì khinh thường một câu.
"Một tên nữa bước Vong Ngã Đan Sư cũng muốn cạnh tranh với ta, thật nực cười"
Trên người Thiên Diên không có hương vị của dược liệu, lại không có hơi thở mang Hỏa Diễm, vì vậy bà chắc chắn hắn không phải Đan Sư.
"Đấu giá hội xem ở tài phú, nhưng có giữ được hay không lại xem ở thực lực"
Không chỉ khing thường Vũ Trì, U Nhược còn lái câu nói của Thiên Diên châm chọc lại hắn.
"Ngươi sống cả đời cũng chỉ là một tên Lục Cấp Đan Sư, có gì hãnh diện?" nhìn U Nhược, Vũ Trì nhếc môi khinh thường.
Không đợi U Nhược nổi giận, trong tay của Vũ Trì liền xuất ra ba viên lục cấp đan dược. Đây là đan dược cậu lấy từ chổ Tử Linh Vương, chất lượng không tốt lại để quá lâu nên cậu không thèm xử dụng.
Vũ Trì ánh mắt cao, nhưng những tên ở đây lại không giống cậu. Nhìn ba viên đan dược mà hai mắt liền lấp lánh.
"Phặc..."Vũ Trì nhếc môi quăng năm viên đan dược lên cao, nhanh chóng kéo Thiên Diên bay đi.
Nhìn năm viên đan dược trên cao, một đám người liền lao vào cướp đoạt. Bọn họ lấy lòng U Nhược cũng chẳng phải vì đan dươc sao, nay có sẳn há lại không tranh đoạt.
Một lúc sau, năm viên đan dược đã bị tranh đoạt xong, U Nhược tức giận quát lớn kêu người đuổi theo. Vì năm viên lục cấp đan dược mà chúng "phản bội" bà, thật sự đáng giận. Nhưng là một Đan Sư không giỏi chiến đấu, bà chỉ có thể nhờ vào đám người ở đây gϊếŧ Vũ Trì và Thiên Diện mà thôi.
"Ai bảo về ta rời khỏi Hỏa Viêm Đại Lục, ta sẽ miễn phí luyện chế cho kẻ đó một lô lục cấp đan dược" tuy nhiên, từ đằng xa Vũ Trì lại lớn tiếng nói ra một đề nghị, khiến nhiều người động tâm.
Đối với Vũ Trì, một kẻ tu vi nông cạn không đáng nhắc tới lại tùy ý xuất ra năm viên lục cấp đan dược, thật khiến người ta bất ngờ. Càng bất ngờ hơn khi Thiên Diên, một tên Niết Bàn Cảnh lại cam tâm tình nguyện vì cậu mà đắc tội với U Nhược. Cho nên khi Vũ Trì xuất ra lời hứa hẹn, liền có nhiều kẻ động tâm.
Đây là một cuộc cá cược, tin Vũ Trì hay không và có dám đối nghịch với U Nhược hay không.
Trong mười mấy đại lục xung quanh đây, số lượng Lục Cấp Đan Sư rất ít. Trong số đó đều có tông môn và thế lực riêng. Đan dược họ chế ra cũng do tông môn điều phối, lưu hành trong tông, rất ít xuất ngoại bán.
Vì vậy, rất nhiều người không tiếc đại giá cũng chỉ để lấy lòng một Đan Sư, tuy nhiên có bao nhiêu kẻ được hưởng lợi chứ.
Đan Sư tính cách cổ quái, cao ngạo lại bất tuân. Như U Nhược đây rất khó hầu hạ, tuy lợi dụng đám người này, nhưng trong thâm tâm lại cực kỳ khinh thường, chính họ cũng biết.
Bây giờ Vũ Trì đã mở lời, huống chi ân cứu mạng rất quý giá, nếu thật Vũ Trì là Lục Cấp Đan Sư thì đúng là một cơ hội tốt.
Trong đám người truy đuổi Vũ Trì, lúc này cũng đã có nhiều người quyết định đứng về phía cậu.
"Ầm...ầm..." thế là một trận chiến đã nổ ra phía sau, phía trước Vũ Trì và Thiên Diên vẫn tiếp tục trốn.
Nhìn tràn cảnh hỗn loạn, U Nhược tức giận đến mức dậm chân, tay cầm quải trượng rung cả lên.
"Một lũ ô hợp, không thể tin tưởng" bà mắng một câu bỏ đi.
Vì một Linh Hỏa, hôm nay bà ta đã mất mặt quá nhiều rồi. Về Tuệ Tâm Các không biết còn bị các Đan Sư khác chê cười đến mức nào, nghĩ đến đây U Nhược càng hận không thể phanh thây Vũ Trì và Thiên Diên tại chổ.
Vũ Trì không quan tâm cuộc chiến ngoài sau, kẻ nào sống, kẻ nào chết.
Khi cậu xuyên qua vài truyền tống trận, thì cũng có một đám người đi theo cậu.
"Vị Đan Sư này, lời ngài nói khi đó là thật" tên mở miệng chính là tên cầm đại bổng. Hắn trên người máu vẫn còn dính khắp nơi.
"Vũ Trì ta lấy Đạo Tâm ra thề, nếu bình yên về tới Quỷ Đằng Cốc, sẽ giúp các ngươi mõi người luyện một lô Lục Cấp Đan Dược"
Thấy Vũ Trì mang cả Đạo Tâm ra thề, cả đám người phía sau liền thở phào nhẹ nhõm. Trong đó một tên thanh niên đi đến trước mặt Vũ Trì, cúi đầu xuống:
"Trang Duệ ra mắt Vũ Đại Sư, sau này có việc gì cần đến, người cứ nói một câu"
Theo Trang Duệ, lục đυ.c gần mười tên phía sau cũng làm theo.
"Được rồi, khi ta an toàn về Quỷ Đằng Cốc sẽ có việc nhờ các ngươi, đi thôi" Vũ Trì vừa lòng gật đầu.
Bọn chúng chính là thứ cậu đang cần, không vì tình nghĩ chỉ vì lợi ích.
Thiên Diên nhìn Vũ Trì muốn kết giao với đám người, định nói gì đó nhưng lại thôi. Vũ Trì là người quyết đoán, có suy nghĩ riêng, dù hắn muốn ngăn cản cũng không ngăn được.