Mặc cho những lời đe dọa của Tử Linh Vương, Vũ Trì chưa từng động dung một xíu nào.
"Dọa ma?" Vũ Trì khinh thường một tiếng, từ trong tay Khổng Tước Linh Hỏa liền đánh ra.
"Bang..." một luồng Tử khí từ trong tay Tử Linh Vương cũng được hắn nhanh chóng phóng xuất, ngăn cản Linh Hỏa. Nhưng tàn dư Hỏa Diễm cũng thiêu cháy hắn một thân y phục, trở nên rách rưới.
"Ngươi..." bị Vũ Trì không nể mặt, Tử Linh Vương tức giận nhưng không thể làm gì tiếp theo.
"Ta thấy, vẫn còn hai lựa chọn khác a" Vũ Trì nụ cười trên môi chợt tắt, khuôn mặt liền trở nên âm trầm.
"Một, ngươi cứ tiếp tục sống với thân phận Trương Tấn. Bằng không, ngươi sẽ trở lại với lòng đất lạnh mà an dưỡng" chỉ trong phút chóc, hai người đã thay đổi vị trí cho nhau.
Nghe Vũ Trì hâm dọa, Tử Linh Vương nghiến răng, mắt đằng đằng sát khí mà nhìn cậu. Hắn biết Vũ Trì đã nắm được điểm yếu của mình.
Bởi vì mới đoạt xá thân thể Trương Tấn, Tử Linh Vương vẫn chưa thuần thục nắm giữ, nếu muốn trở lại đỉnh phong thì còn phải cần một thời gian dài nữa.
Chợt lúc này phía xa truyền đến tiếng bước chân của hai người.
"Các ngươi ở đây nói chuyện gì đó" giọng Tháp Thiên nghi ngờ vang lên.
"Trương Tấn ta cùng hắn nói gì, phải đi báo cáo với ngươi sao?" khi nói ra hai chử "Trương Tấn" Tử Linh Vương liếc nhìn Vũ Trì một cái, ngầm ám hiệu đôi bên hợp tác. Nếu bây giờ hắn bị Vũ Trì và hai tên ở đây vây công thì nói không chừng phải chết thêm một lần nữa a, khó khăn lắm mới sống lại hắn còn muốn tận hưởng ánh mặt trời bên ngoài.
"Cũng không có gì, Trương Tấn nhận được truyền thừa biết nơi cắt giấu bảo vật mà thôi" Vũ Trì cười nói, đối diện với cậu "Trương Tấn" mở to mắt, hận không thể một đao gϊếŧ cậu tại chổ này. Hắn lại bị cậu hố, thật đáng hận cậu lại muốn hắn dẫn đám người đi lấy bảo vật của chính mình.
"Thật vậy chăng?" lúc này Dực Ma lên tiếng, giọng có chút khao khát.
"Đúng...đúng vậy" Trương Tấn nghiến răng trả lời.
Cứ như vậy ba người Vũ Trì liền đi theo Trương Tấn đi vào một căn phòng bí mật. Lúc này thật sự Trương Tấn rất muốn kích hoạt cơ quan trôn chết đám Vũ Trì, nhưng linh tính của hắn lại mách bảo không nên đùa với lửa.
Trong căn phòng này là tích góp cả đời của Tử Linh Vương, hắn mình bảo vật của mình bị đám Vũ Trì chọn lựa mà trong lòng chảy máu.
Bảo vật ở đây rất nhiều, nhưng đa số lại không thích hợp với Vũ Trì, tuy nhiên cậu vẫn chọn lấy, không ai chê bảo vật bao giờ. Nào là binh khí, hộ pháp, bí tịch, công pháp,... Mọi thứ đều chia ra làm bốn.
Trong khi lựa chọn, chợt Thần Hy Kiếm trong Tử Phủ của Vũ Trì rung lên dồn dập, nó truyền đến khao khát, ham muốn mà Vũ Trì chưa từng gặp.
Ẩn giấu tâm trạng kích động Vũ Trì theo linh tính của Thần Hy Kiếm đi đến một chiếc hộp gỗ nhỏ.
Bề ngoài chiếc hộp này rất củ kỷ, nhưng cũng không làm giảm khao khát của Thần Hy Kiếm. Vừa chạm đến chiếc hộp, Thần Hy Kiếm gần như muốn thoát ra ngoài, có thể hiểu bên trong là một thứ rất quan trọng với nó.
Nhanh chóng mở chiếc hộp ra, Vũ Trì chỉ thấy một mãnh ngọc ố vàng. Nhưng khi cậu vừa đưa tay chạm vào mãnh ngọc thì một luồng khí tức xa lạ đã theo tay của cậu mà chạy thẳng vào Thần Hy Kiếm bên trong Tử Phủ.
Mọi chuyện diễn ra hết sức nhanh chóng, không làm cho bất kỳ ai phải nghi ngờ. Chỉ có Vũ Trì vẫn chưa hết khinh ngạc.
Bây giờ Thần Hy Kiếm đang bồng bềnh giữa luồng linh khí xa lạ, nó hấp thu chúng một cách điên cuồng. Rất nhanh sau đó trên thân kiếm vài chử viết lạ lùng đã nổi lên.
"Đây là chú ngữ? Chẳng lẻ Thần Hy Kiếm đang bị phong ấn?" Vũ Trì thầm nghĩ.
Ngay từ đầu nắm giữ Thần Hy Kiếm, Vũ Trì đã biết đây là một thanh kiếm tốt, nó có linh tính rất mạnh. Nhưng mãi không tìm thấy Khí Linh cho nên Vũ Trì mới không suy nghĩ nữa.
Chỉ là không ngờ nó lại bị phong ấn, phải biết chỉ có Thánh Khí trở lên mới có Khí Linh, cho dù Khí Linh bị tổn hại thì vẫn như củ hơn Bảo Khí một bậc. Giống như nội giáp của Vũ Trì là một kiện bị tổn hại Thánh Khí, nhưng vẫn rất quý hiếm.
Có điều, bây giờ Thần Hy Kiếm mới phá phong được một chút, nếu muốn hoàn toàn giải phong thì còn phải tùy vào cơ duyên.
"Nơi này đã vơ vét xong, chúng ta đi các cung khác thôi" chợt cắt ngang dòng suy nghĩ của Vũ Trì là tiếng của Tháp Thiên.
Vũ Trì nhìn quanh căn hầm một cái, xác định không còn lại gì thì cũng đi ra.
Ở các cung điện khác, khi bước vào Vũ Trì đều dùng khuôn mặt khinh bỉ nhìn Trương Tấn một cái.
Trong mõi cung đều có một người nằm ngủ, nói đúng hơn là đã chết nhưng bởi vì có Định Thi Châu cho nên thân thể bọn họ mới còn nguyên vẹn.
"Bọn họ là thê thϊếp của ngươi?" đi cạnh Trương Tấn, Vũ Trì lạnh nhạt hỏi.
Tuy hắn không trả lời nhưng Vũ Trì cũng đoán được phần nào. Chắc hẳn đích tay hắn đã gϊếŧ các thê thϊếp của mình, sau đó mới dùng Định Thi Châu giữ lại thân thể.
Kết hợp với việc từ khi vào đây cho đến bây giờ, Vũ Trì xác định tên Tử Linh Vương này cực kỳ biếи ŧɦái. Hắn không chỉ ra một không gian cho người chết như người sống, mà còn muốn khi mình chết đi các thê thϊếp cũng phải đi theo để tiếp tục "hầu hạ" mình.
Trong các cung tuy có bảo vật nhưng đa phần không quý giá, nhưng lần này Trương Tấn ngoài lấy đi các thi thể thì các bảo vật đều không đυ.ng tới.
"Trương Tấn, ta không biết ngươi lại có sở thích da^ʍ thi a" Tháp Thiên không nhịn được mà trêu chọc một phen.
Nhưng lần này Trương Tấn lại không phản ứng giống những lần trước, mà đi đến sát bên Tháp Thiên, phà hơi vào lổ tai của hắn, nói:
"Không chỉ đối với thi thể mà đối với nam nhân Quỷ Đồng tộc ta cũng có hứng thú"