Sau khi cò kè mặc cả không xong, Tháp Thiên cũng đành cắn răng chấp nhận chỉ lấy một phần. Bởi vì Vũ Trì nói chuyện quá cứng dám từ bỏ cả Phù Đồ Thập Nhị Thiên Đan, cho nên trong cuộc thương lượng này cậu đã nắm phần thắng.
Tức nhiên Vũ Trì sẽ không ở đây mà luyện đan, nơi nguy hiểm như đây cậu không nguyện ở lại dù một phút giây nào.
Đi xuyên qua hoa viên, đập vào mắt Vũ Trì là một dãy các cung điên được sắp xếp thẳng hàng hai bên trái, phải, ở giữa là một cung điện lớn nhất.
"Nhìn cứ như tẩm cung vậy" Trương Tấn gãi mủi chợt nói.
đột nhiên Tháp Thiên phá lên cười lớn:
"Trương Tấn, ta nhớ không lầm thì mẹ ngươi xuất thân nô tỳ phải không?"
Nghe vậy, hai mắt của Trương Tấn liền trùng xuống, lời nói ẩn ẩn sát khí:
"Ngươi muốn nói gì"
Như không nghe thấy sát khí trong lời nói của Trương Tấn, Tháp Thiên vẫn cười cợt:
"Hèn gì Quả Ngộ Quốc Chủ mới không coi trọng ngươi. Là Hoàng Tử thì đã sao, cũng không rửa sạch dòng máu ti tiện trong cơ thể ngươi"
Lúc này không chỉ Trương Tấn mà cả Vũ Trì hai mắt cũng trùng xuống, hai chử "ti tiện" này là thứ cậu hận nhất trên đời.
"Ti tiện hay không là do cách sống, ngươi nghĩ mình cao quý được bao nhiêu" Vũ Trì cười khinh bỉ.
"Nếu ngươi cao quý cũng đã không chạy đến đây đối đầu với ta. Quỷ Đồng Tháp Thiên, ta nói cho ngươi biết, ngoài xuất thân của ngươi tốt hơn ta thì ngươi có gì hơn ta" Vũ Trì vừa nói xong, Trương Tấn liền xen vào.
Bị hai người Vũ Trì cùng nhau công kích, Tháp Thiên tức đến nghiến răng, nghiến lợi.
"Tốt, hai tên các ngươi tốt, đừng để rơi vào tay ta" Tháp Thiên không hề e ngại mà đe dọa.
Hiện tại chỉ có Dực Ma là vẫn bình đàm đi đến tòa cung điện trung tâm dò xét.
"Các ngươi lại đây một chút" chợt hắn lên tiếng kêu.
Theo tiếng gọi, ba người Vũ Trì liếc nhau một cái rồi đi đến.
"Cửa chính không hề phong ấn, chúng ta có nên vào trong không?" Dực Ma hỏi.
"Vào, tức nhiên phải vào" Tháp Thiên là người đầu tiên lên tiếng
"Vậy ngươi vào trước đi" Vũ Trì nhếc môi.
"Ngươi..." biết mình bị hố, nhưng nếu từ chối thì sẽ bị nói "sợ chết", nên Tháp Thiên đành cố tạo ra vẻ mặt cao ngạo đi vào.
Dù cố tỏ ra cao ngạo, nhưng các bước chân của Tháp Thiên thì vẫn rất chậm chạp.
Đẩy cửa vào, bên trong một khung cảnh rất trang nghiêm với một cái bàn và ghế trạm khắc hoa văn bằng ngọc thạch.
"Đây là phòng nghị chầu" Trương Tấn nói.
Ghế ngọc thạch rất đẹp nhưng lại không có mấy giá trị, nhưng khi đi lại gần thì đột nhiên một lực ép đã ép xuống làm đám Vũ Trì xíu nữa bị ép cho quỳ xuống mặt đất.
"Là Đế Uy" Vũ Trì thầm nghĩ.
Quân Chủ một nước sẽ có Đế Uy, phân biệt đất nước càng lớn thì Đế Uy càng mạnh. Từ góc độ Đế Uy mà đánh giá thì vị Đế Vương này trị vì đất nước không nhỏ.
Cảm nhận được Đế Uy lớn mạnh, đối với những người khác đều không có gì đặc biệt, riêng chỉ có Trương Tấn là hai mắt tỏ ra ham muốn.
Như bị ma quỷ nhập, hắn mặc cho Đế Uy áp xuống vẫn đi từng bước, từng bước đến cái bàn.
"Hắn muốn bắt lấy Ngọc Tỷ ưa" Vũ Trì âm thầm hỏi.
Ngọc Tỷ chính là bảo vật dung nạp Đế Uy của Đế Vương, kẻ nằm giữ được nó cũng chính là được Đế Uy phù trợ, sau này bước lên ngai vàng càng thêm thuận lợi. Trương Tấn thân là Hoàng Tử, cho nên khao khát được Đế Uy cũng là bình thường.
Đế Uy ngày càng nặng, đám Vũ Trì liên tục bại lui ra sau, duy chỉ có một mình Trương Tấn vẫn như củ tiến bước.
Sau một hồi, hắn cũng đến được bên Ngọc Tỷ. Khi tay hắn vừa chạm vào Ngọc Tỷ thì thiên địa ở nơi này như biến sắc, phong vân vũng bắt đầu vùng vẫy.
"Há...lên..." bây giờ Trương Tấn đã như không còn ý thức, hắn chỉ biết phải cầm Ngọc Tỷ lên được, có như vậy Đế Uy này mới thuộc về hắn.
Ngọc Tỷ không lớn nhưng lại nặng trăm ngàn vạn cân, sức nặng ở đây không phải đo lường bình thường, mà nó nặng đối với những người không mang mệnh cách Đế Vương.
Sau khi hét một tiếng lớn, bổng Trương Tấn nhắc bổng cả Ngọc Tỷ lên. Ngay lúc này Đế Uy đều thu lại hướng thân thể hắn mà chui vào.
"Sao có thể chứ, kẻ ti tiện như hắn sao lại có mạng Đế Vương chứ" một bên Tháp Thiên nhìn đến cảnh này tức giận nghiến răng, nghiến lợi.
Đế Uy đã thu lại, Vũ Trì cũng không tiếp tục ở đây chờ đợi mà đi ra phía sau.
Phía sau là những căn phòng lớn với rất nhiều kiến trúc xa hoa, lộng lẫy.
"Ngươi muốn tìm gì?" Đột nhiên tiếng của Trương Tấn âm u vang lên.
Vũ Trì không hề quay lại nhìn hắn, chỉ có Khổng Tước Linh Hỏa là xuất hiện trong tay.
"Ngươi đã chết, không cần phải dùng một tia tàn hồn mà trầm luân vạn năm ở đây" Vũ Trì lên tiếng, sau đó liền nghe Trương Tấn cười "khằn khặc" quái dị.
"Một tiểu tử mà dám dạy bổn Vương cách làm người, thật nực cười"
Lúc này đây, Trương Tấn đã không còn là Trương Tấn, nói đúng hơn chiếm ngự thân xác của hắn là chủ nhân nơi này.
"Thời đại của ngươi đã tận, bên ngoài đã không còn ai nhớ đến ngươi. Ngươi chiếm lấy thân xác của Trương Tấn chẳng lẻ vẫn cam tâm sống như một người chết ở đây?" Vũ Trì vẫn lạnh lùng nói.
Nghe vậy, Trương Tấn liền khựng lại một chút, nhưng chỉ một chút thôi hắn liền quái dị cười phá lên.
"Tử Linh Vương Quốc đã tận, nhưng ta Tử Linh Vương hôm nay sẽ trở lại. Còn ngươi, một là quy phục làm nô, làm tài cho ta, nếu không sẽ phải chết". chử "chết" hắn rần giọng như đe dọa Vũ Trì.