Từ lúc Vũ Trì đi theo nam nhân của Quỷ Đồng Tộc phải gọi là "ngồi mát ăn bát vàng", cậu chỉ việc chấp tay sau mông mà đi theo hắn lượm Hồn Hạch, còn việc gϊếŧ Oán Linh đều do một tay nam nhân làm.
"Ngươi không biết phụ một tay à?" nhìn Vũ Trì nhởn nhơ đi "hôi của" nam nhân tức giận quát lên.
Riêng Lạc Kỳ nghe vậy chỉ nhún vai một cái, thản nhiên trả lời:
"Giao dịch ban đầu đã nói rỏ ràng, ngươi gϊếŧ Oán Linh, ta chỉ đi theo"!
"Ngươi,...nhưng ít ra ngươi cũng nên giúp một tay để ta mau chóng diệt hết đám Oán Linh này chứ" giao kèo từ đầu đã như vậy, nhưng nam nhân vẫn không chịu thua.
"ý định diệt hết Oán Linh là ngươi, không phải ta. Cho nên muốn diệt hay gϊếŧ gì là chuyện của ngươi, ta không rãnh nhúng tay" vừa trả lời, Vũ Trì vừa ngắt đi một đóa linh hoa bên đường bỏ vào Nhẫn Trử Vật.
"Ngươi có tin ta gϊếŧ ngươi không?" lúc nam nhân vừa muốn bọc phát giận dử thì đằng xa tiếng đánh nhau đã truyền tới.
Càng lúc càng dử dội, tiếng Oán Linh cũng gào gú càng lúc càng to.
"Đi thôi" bỏ qua Vũ Trì, nam nhân chỉ thuca giục một câu rồi bay đi. Lúc này Vũ Trì cũng thu lại vẻ mặt bởn cợt vừa rồi mà bay theo.
Gần nơi chiến đấu, Vũ Trì thấy có hai nam nhân đang bị một đám Oán Linh quay quanh. Trong đó một tên Dực Ma Tộc hai điên cuồng cầm thanh đao trong tay mà chém gϊếŧ Oán Linh. Tên còn lại cũng không ở không, hắn đang không ngừng bắt những con Oán Linh vào trong một cái Chung nhỏ.
"Âm Quỷ Chung?" Vũ Trì nhíu mày một cái, bất giác nhìn qua nam nhân bên cạnh như hiêu ra điều gì đó.
Chưa kịp thu hồi ánh mắt, nam nhân đã nhào ra tay lắc mạnh chiếc Chuông trong tay. Ngay lập tức những con Oán Linh yếu ớt liền bị đánh tan vào hư vô.
Nhìn một con Oán Linh trong tay mình bị tan biến, tên cầm Chung nghiến răng quay lại:
"Quỷ Đồng Tháp Thiên, ngươi muốn chết"
Bị người câm hận nhìn đâm đâm nhưng nam nhân Tháp Thiên này không hề sợ hãi.
"Trương Tấn, ngươi gϊếŧ được ta sao?"
Đúng vậy, một bên tu luyện Khu Hồn Thuật, một bên tu luyện Dung Hồn Thuật, thật là thủy hỏa bất dung a.
"Tốt, hôm nay nợ nầng ta sẽ cùng ngươi tính sòng phẳng" Trương Tấn chưa nói xong Âm Hồn Chung trong tay đã bay ra hai con Quỷ Hồn thật lớn.
Nhìn hai con này Vũ Trì có thể đoán được tu vi của chúng đã là Chân Mệnh, chỉ là không rỏ ở cấp độ nào.
Song Quỷ Hồn vừa xuất hiện, vẻ mặt của Tháp Thiên liền ngưng trọng hẳn lên, dường như hắn khá bất ngờ.
"Gϊếŧ" chỉ huy song Quỷ Hồn gϊếŧ tới, tên Trương Tấn hai mắt đỏ ngầu ngầu.
Lúc này hai mắt của Tháp Thiên đã mở, chỉ thấy song Quỷ Hồn liền ngừng lại có chút mê mang.
Nhưng vào lúc này tên Dực Quỷ đột nhiên lại xuất đao chém tới Tháp Thiên.
Quả Chuông trong tay Tháp Thiên liền động, phản phất như muốn tước đoạt đi linh hồn của tên Dực Ma Tộc.
"Ngươi còn muốn đứng đó nhìn đến bao lâu nữa" chợt Tháp Thiên lớn tiếng quát lên. Hắn là đang ám chỉ Vũ Trì còn ở phía sau.
Thật ra cũng Vũ Trì sẽ xuất thủ, chẳng qua muốn xem thực lưc của mấy tên này đến đâu mà thôi.
Nhìn Vũ Trì đi ra, tên Trương Tấn nhíu mày một cái hừ lạnh, chỉ là Anh Linh Cảnh hắn còn chưa để vào mắt. Nhưng suy nghĩ đó của hắn rất nhanh liền rút lại, kể cả Tháp Thiên cũng hết sức kinh ngạc.
Vốn Tháp Thiên tưởng Vũ Trì sẽ xuất đàn mà chiến đấu, nhưng không cậu đã xuất kiếm.
Còn Trương Tấn cứ nghĩ Vũ Trì sẽ chọn mình làm đối thủ thì cậu lại chọn tên Dực Ma Tộc.
Một kiếm xuất ra Vũ Trì liền đánh cho tên Dực Ma bay ngược về sau, phải biết hắn đã là nữa bước Chân Mệnh cho dù bị Tháp Thiên áp chế, nhưng nếu theo lẽ thường một Anh Linh Cảnh không thể đánh bay hắn.
Lau vết máu trên khóe miệng tên Dực Ma châm chú nhìn Vũ Trì.
"Một kiếm rất hay, ngươi phải trả giá cho hành động ngu ngốc vừa rồi" hắn vừa nói xong, thanh đao trong tay đã nhuộm một màu đỏ máu.
Thanh Huyết Đao này đã sinh ra linh tính, không thể xem thường.
Không chằng chờ, Vũ Trì cũng cầm Thần Hy Kiếm mà áp sát hắn. Đúng vậy là cầm kiếm chiến đấu.
Đời này Vũ Trì rất ít, nếu không nói là hầu như chưa từng cầm kiếm chiến đấu. Cậu chỉ vận dụng kiếm khí, nhưng hôm nay đứng trước một đối thủ hơn mình về mọi mặt, cậu không thể qua loa.
Vận dụng kiếm pháp mình thuần thục nhất là Thần Hy Kiếm Điển, Vũ Trì tự tin giao đấu với Dực Ma không hề rơi vào thế hạ phong.
"Một thanh kiếm tốt" Dực Ma sau nhiều lần không thể công phá Vũ Trì, liền phát hiện Thần Hy Kiếm thần kỳ.
"Ta là muốn ngươi dùng Quang Chi Đạo đi đối phó Trương Tấn, ai kêu ngươi đi chém gϊếŧ với tên Dực Ma Tộc đó làm gì?" nhìn Vũ Trì mà Dực Ma đang chiến đấu hăng say, Tháp Thiên gào lên.
Hắn là nhìn trúng Vũ Trì có tu luyện Quang Chi Đạo mới cưỡng ép mang cậu theo, nhưng bây giờ cậu lại tự ý phá hủy kế hoạch của hắn, hỏi sao hắn không tức giận cho được.
Đao kiếm va chạm, Vũ Trì thuận thế bay ngược ra sau, mắt khinh thường nhìn Tháp Thiên.
"Hắn là kẻ thù của ngươi thì ngươi đi mà gϊếŧ hắn, lợi dụng ta giúp ngươi đánh bại hắn, ngươi cũng thật hèn hạ"
Tháp Thiên suy nghĩ cũng thật hay, lấy Quang Chi Đạo của Vũ Trì kèm theo chiến lực của cậu, cho dù không gϊếŧ được Trương Tấn nhưng cũng sẽ khiến hắn hao tổn nhiều sức lực. Lúc này hắn sẽ làm ngư ông mà gϊếŧ chết cả hai.
Nghe Vũ Trì nói xong, cả Trương Tấn và Dực Ma đều nhìn cậu với ánh mắt khác lạ.
"Nói hay lắm, kẻ thù của ai thì người đó tự trả, Tháp Thiên hôm nay là trận chiến giữa ta và ngươi" Trương Tấn khen một câu, liền đánh ra một đạo pháp thuật.