Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khổng Tước Kỳ Duyên

CHƯƠNG 75: KHÔNG NỂ MẶT

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đến Đế Lam Tông đã được một tháng nhưng Vũ Trì chưa từng ra khỏi phòng. Bởi vì vừa mới vào Đằng Lam đại lục, cho nên cơ thể cậu bị nguyên khí nồng đậm ở đây ảnh hưởng, các thuộc tính đều đang muốn làm loạn, nhất là Hỏa thuộc tính. Nếu không kịp thời bình ổn chúng thì chính cậu sẽ bị nó bạo phát mà nổ tung.

Một tháng qua, các thuộc tính đều đã ổn định, không chỉ vậy cậu còn ẩn ẩn cảm giác được Khổng Tước Linh Hỏa đang muốn lột xác thở thành Thánh Hỏa. Nhưng dù vậy, theo Vũ Trì còn cần phải thôn phệ vài Linh Hỏa nữa mới được.

Khi cửa phòng vừa mở ra, Vũ Trì đã thấy Trình Anh đứng đợi sẳn.

"Vào đi" cậu kêu bà ta một tiếng, rồi trở lại phòng.

Trong một tháng này, Vũ Trì đều biết Trình Anh mõi ngày đều đến trước cửa phòng chờ cậu.

"Ngươi đã đợi ta một tháng, có chuyện gì nói đi" ngồi trên ghế Vũ Trì nhìn Trình Anh nhàn nhạt nói.

"Sư huynh, huynh đã đến một tháng cũng nên ra ngoài...giao lưu một chút" Trình Anh cố ý dùng giọng điệu hòa ái nhất nói ra.

"Tại sao?" Nhưng Vũ Trì lại nhíu mày hỏi lại.

"Sư huynh mới đến chắc không biết, trong số đệ tử nòng cốt cũng chia ra nhiều phe phái. Tuy huynh là đệ nhị đệ tử nhưng dù sao cũng mới đến, cũng cần phải giao lưu với các đệ tử củ a" nói thẳng ra, bởi vì Vũ Trì là ma mới nên cần phải đi nịn hót ma củ, thế thôi.

Nhưng nếu thật sự Vũ Trì làm vậy, người đầu tiên không tha cho cậu chính là Tông Chủ.

"Không cần thiết" Vũ Trì phất tay.

"Nhưng mà sư huynh, Giả Nhất Đồng đã lên tiếng, hắn nói muốn giáo huấn ngài. Hắn đã là Vong Ngã Hậu Kỳ, ở số đệ tử thực lực trong top 5 a" Trình Anh có chút nôn nóng nói tiếp, cả gia sản bà đều đặt cược trên người cậu hết rồi, bà không muốn cậu chết non a.

"Còn chuyện gì nữa không?" đối với những thứ này Vũ Trì cũng không mới mẻ gì, tuy Trình Anh có lòng nhắc nhở cậu nhưng lại chưa hiểu cậu.

"Không, hết rồi" đột nhiên bị nhỏ như vậy Trình Anh cũng có chút ngu ngơ.

"Nếu vậy ra ngoài đi" Vũ Trì phất tay đuổi người.

Trình Anh ra khỏi phòng nhưng vẫn quay lại nhìn thở dài một cái. Bà không ngờ Vũ Trì lại "tự đại", "ngang bướng" đến vậy.

Tiếp qua một tháng, lúc này Vũ Trì mới ra khỏi phòng tiến về phía Nội Vụ Các, cũng chính là nơi phân phát tài nguyên mỗi tháng cho các đệ tử.

Lấy Trình Anh dẫn đường, không quá lâu Vũ Trì đã đến nơi. Lúc này ở đây có rất nhiều đệ tử, nhưng đa số là đệ tử nội, ngoài tông, thật ra lấy thân phận đệ tử nòng cốt Vũ Trì không cần phải đích thân đến.

Vào Các Vũ Trì không nhanh không chậm đi đến trước mặt một Trưởng Lão, ông ta cũng nhướng mày nhìn cậu một cái lạnh lùng mở miệng.

"Lấy thân phận lệnh bài ra" thân phận lệnh bài ở Đế Lam Tông như giấy thông hành.

Theo cấp bậc đệ tử, lệnh bài của ngoại tông là thanh đồng, nội tông là bạch ngân, còn nòng cốt là hoàng kim. Nhưng trên lệnh bài hoàng kim có khắc những con số riêng biệt, như của Vũ Trì là số 2 thể hiện "đệ tử nòng cốt cấp bậc đệ nhị" của cậu.

Ngay khi Vũ Trì đem lệnh bài đặt lên bàn thì không chỉ tên Trưởng Lão mà những đệ tử xung quanh đều có chút sợ hãi nhìn cậu.

"Ngươi là "đệ nhị đệ tử" mới tới Vũ Trì" tên Trưởng Lão hỏi mà ánh mắt có gì đó khác lạ.

"ừ" gật đầu xác nhận, nhưng ánh mắt cậu vẫn nhìn vào hắn.

Cười gượng một cái, không lâu sau hắn đã mang ra hai chiếc nhẫn trong đó đã có sẳn tài nguyên.

"Hai tháng tài nguyên của ngươi, bên trong còn có Tụ Nguyên Trì thông lệnh" đột nhiên khi nhắc đến "Tụ Nguyên Trì thông lệnh" hắn lại nói lớn hơn.

Ở Đế Lam Tông, Tụ Nguyên Trì là một nơi bảo địa tu luyện, hàng năm muốn vào đó tu luyện một canh giờ đều phải tranh nhau sức đầu mẻ trán. Cho nên khi nghe tiếng tên Trưởng Lão rất nhiều người đều lộ ra ánh mắt tham lam.

Đột nhiên ngay lúc này, từ bên ngoài có vài tên rất hiên ngang đi tới, hai bên đường đệ tử đều tản ra nhường đường cho bọn chúng.

"Ai là Vũ Trì, Giả sư huynh muốn gặp" dù Vũ Trì đứng đó nhưng tên dẫn đầu vẫn giả vờ như không thấy.

Bên cạnh cậu Trình Anh mặt mũi đã tái xanh lại, có chút lui ra xa Vũ Trì.

Riêng Vũ Trì vẫn không để ý, bước chân đi ra ngoài. Đột nhiên cánh tay của cậu bị một kẻ bắt lại.

"Ngươi là Vũ Trì, bị điếc sao không trả lời hay là khinh thường Giả sư huynh, khinh thường Nhất Đồng hội" chưa gì tên đó đã quy chụp cho Vũ Trì rất nhiều tội, nhưng...đúng là cậu khinh thường thật.

"Buông ra" Vũ Trì rất ghét người lạ đυ.ng chạm thân thể mình, vì vậy lúc này cậu không hề vui lên tiếng.

"Giả sư huynh..." tên kia vừa định nói gì nhưng hắn chưa kịp nói hết câu đã bị Vũ Trì một chưởng, vổ bay ra xa.

"Về nói với tên họ Giả gì đó, nếu muốn gặp ta thì gửi danh thiệp đến trước"

Ở đây không ai nghĩ Vũ Trì lại dám ra tay đánh người, phải biết uy danh của Giả Nhất Đồng là rất lớn. Hơn nữa tính tình của hắn nổi tiếng hẹp hòi, những ai đắc tội hắn đều không có kết quả tốt.

"Ngươi...ngươi chán sống rồi, Giả sư huynh sẽ không tha cho ngươi" bị đánh, tên đó tuy không dám lại gần cậu nhưng vẫn buông lời đe dọa.

Nhếc môi cười khẩy bỏ đi, theo sau Vũ Trì, Trình Anh vẫn chưa hoàn hồn.

"Sư huynh, Giả Nhất Đồng rất hẹp hòi, huynh đánh người của hắn, hắn sẽ không bỏ qua a"

"Ngươi nói, giữa Giả Nhất Đồng và một Ngũ Cấp Đan Sư, bên nào có lực uy hϊếp hơn" bỏ cho Trình Anh một câu phải suy nghĩ, Vũ Trì thãn nhiên bay về biệt viện.

Trưa hôm đó tại một căn phòng lớn, một tên nam nhân đang rất giận dữ bóp nát ly rượu trong tay mình.

"Giỏi lắm, tiểu tử, dám không nể mặt ta".

Cùng lúc đó ở vài nơi khác, cũng có nhiều người đang nghe lại chuyện xảy ra ở Nội Vụ Các.

"Hiên, ngươi nói có phải tên Vũ Trì này rất ngu ngốc không, mới đến đã đắc tội Giả Nhất Đồng" trên người một nam tử tuấn tú là một nữ nhân yêu mị, cả hai tuy đang "hành sự" nhưng vẫn bàn luận về Vũ Trì.

"Hoa nhi, đang lúc này ngươi lại nhắc đến nam nhân khác, ta ghen đó" nam nhân nhéo cặp ngực căng tròn của nữ nhân, giả vờ giận dỗi.

"Ghét a, người ta chỉ là tò mò thôi" nữ nhân tên Hoa nhi đánh vào ngực nam nhân một cái, nhõng nhẻo, nhưng vẫn không quên "nhiệm vụ" khiến cho nam nhân phải rên khẻ một tiếng.

"Nếu hắn không ngu ngốc thì chắc chắn phải có thứ dựa vào, cho nên không cần phải nể mặt Giả Nhất Đồng" nói ra câu này, người nam nhân không hề giống như đang bị rơi vào sắc dục, sự thanh tĩnh đó rất đáng sợ.
« Chương TrướcChương Tiếp »