Ở một ngọn núi cao cao, ngay tại tòa cung điện rộng nhất, xa hoa nhất, ở đây Vũ Trì đã được gặp Đế Lam Tông Chủ.
Vốn Vũ Trì nghĩ Tông Chủ ít nhất cũng giống Mang Phó Tông Chủ là một người đàn ông trung niên, nhưng thật khác với suy nghĩ của cậu, hắn còn khá trẻ nhìn qua chỉ hơn ba mươi thôi.
"Tham kiến Tông Chủ" Phó Tông Chủ chấp tay ra mắt, theo sau Vũ Trì và Vũ An cũng làm theo.
Người bên trên chỉ "ừ" một cái sau đó mọi tập trung đều nhìn vào Vũ Trì.
Đón lấy ánh mắt của hắn, Vũ Trì không hề sợ hãi mà nhìn lại. Chết, cậu còn đã chết qua, chỉ với một ánh mắt mà muốn dọa cậu, hắn đúng là quá ngây thơ.
"Không tệ, đứng trước bản tọa mà tâm vẫn tĩnh, ngươi so với Ly Hiên cũng không kém là bao" một lúc sau, Tông Chủ lên tiếng đánh giá. Ly Hiên ở đây chắc là đệ tử thân truyền của hắn, người được hắn bồi dưỡng để nối nghiệp.
Vũ Trì chưa bao giờ sống mà quan tâm đến đánh giá của người khác, cho nên cho dù hắn có nói cậu thua kém Ly Hiên thì cậu vẫn bình thường.
Nhìn mặt của Vũ Trì không hề hiện lên bất mãn hay tức giận, trong lòng Tông Chủ liền trầm xuống, phất tay bảo ba người cậu đi ra.
Nhìn ba người khuất bóng, hắn liền nhíu mày lại tự than:
"Hiên nhi coi như đã có đối thủ để ma luyện, nhưng nếu hắn quá ưu tú thì..." nói đến đây tay của hắn bóp lại một chút, như muốn bóp chết Vũ Trì vậy.
Có lẻ tin tức tông môn xuất hiện thêm một đệ tử nòng cốt đã truyền ra, nên khi Phó Tông Chủ dẫn Vũ Trì đi vào nơi tu luyện dành riêng cho đệ tử nòng cốt thì đã có các đệ tử chờ sẳn.
Dù trên đường đi các đệ tử không chủ động bắt chuyện với cậu, nhưng sau lưng vẫn bàn luận một hai.
Đệ tử nòng cốt của Đế Lam Tông không chỉ chọn tiềm lực tốt, mà còn chọn những đệ tử dựa vào thực lực của mình mà thông qua tông môn khảo hạch.
Đến một tòa biệt viện lớn, Phó Tông Chủ mới nói với Vũ Trì:
"Đây là biện viện của riêng ngươi, tông môn đã sắp xếp vài đệ tử tạp dịch tùy ngươi sai khiến, sau này cố gắng tu luyện đừng phụ lòng tông môn bồi dưỡng ngươi" hôm nay Phó Tông Chủ đặc biệt nói nhiều, hắn nhìn ra Vũ Trì quá mức lạnh nhạt nên mới bồi thêm câu cuối, cho cậu "mang ơn" Đế Lam Tông.
Bởi vì Vũ An chỉ là không phải đệ tử nòng cốt, tuy là đệ tử thân truyền của Phó Tông Chủ cũng không được sống ở đây. Nhưng có Phó Tông Chủ ở bên cạnh nó, Vũ Trì cũng yên tâm không ít.
Đợi Phó Tông Chủ đi, Vũ Trì mới đẩy cửa bước vào.
"Cung nghênh Vũ sư huynh" lúc này trước mặt Vũ Trì là tám người, bốn nam, bốn nữ đã xếp thành hai hàng.
Bọn họ bởi vì thiên phú kém nên cả đời không thể trở thành đệ tử ngoại môn, chú định đợi này chỉ mãi là đệ tử tạp dịch. Nói đến hai chử "tạp dịch" này tức nhiên chỉ là nô bộc trong tông môn, hằng ngày phải làm rất nhiều việc nặng nề, tùy ý bị người khi dể, sống chết rất mong manh.
Tuy vậy, cũng có nhiều đệ tử tạp dịch tuy thiên phú không tốt nhưng phía sau lại có gia thế tốt, thông qua một số quan hệ được sắp xếp đi theo phục vụ các đệ tử nòng cốt. Cho dù vẫn không thoát được hai chử "tạp dịch" này, nhưng có rất nhiều người nguyện ý đánh đổi để có được cơ hội ấy. Rất đơn giản, đi theo đệ tử nòng cốt sẽ có người chống lưng, ra ngoài cho dù là đệ tử nội tông cũng phải nể mặt "chủ nhân" mà không dám tùy tiện gây khó dể. Hơn nữa ở đây có rất nhiều người chỉ phục vụ một người, công việc chia ra khá ít, thời gian tu luyện sẽ nhiều hơn, chưa nói đến nếu được "chủ nhân" yêu thích còn được ban thưởng.
Cũng chính vì lẻ đó, mõi khi trong tông môn sinh ra một đệ tử nòng cốt thì nơi tranh đấu dử dội nhất lại là đám đệ tử tạp dịch này.
Nhìn sơ qua tám người, tu vi cao nhất đã là Anh Linh Cảnh bà lão, còn lại bảy đều là Đạo Thai.
Lướt qua bọn họ đi vào chính điện ngồi xuống, tám đệ tử tạp dịch liền theo sau cậu vẫn ngay ngắn đứng theo hàng.
"Các ngươi tự giới thiệu đi" Vũ Trì nhàn nhạt lên tiếng.
Nghe vậy, bà lão đứng đầu liền bước ra giữa quỳ xuống:
"Sư muội Trình Anh, năm nay 190 tuổi, tu vi Anh Linh sơ kỳ, là người của Tam Sắc Linh Tước" nghe một bà lão 190 tuổi, tự xưng sư muội, khóe môi của Vũ Trì liền có chút giật giật. Trên lý thuyết, Anh Linh sơ kỳ có thể sống tới 250 tuổi, tuy còn 60 năm thọ mệnh nhưng nếu không có kỳ ngộ thì Trình Anh chắc chắn sẽ bước vào quan tài.
Cũng vì lẻ này cho nên khi nghe tin tông môn sẽ ra một cái "đệ nhị nòng cốt", thì bà ta đã không tiếc thân gia tích góp suốt trăm năm qua, chỉ để đánh đổi cơ hội này.
Ở Đế Lam Tông cho dù là đệ tử nòng cốt, thân phận cũng sẽ khác biệt, tức nhiên đãi ngộ cũng theo đó mà khác biệt.
Trong tông có năm cấp đệ tử nòng cốt, từ đệ nhất, đệ nhị, đệ tam, đệ tứ và cuối cùng là đệ tử nòng cốt thông thường.
Thật ra cho dù Đế Lam Tông có hơn 50 đệ tử nòng cốt nhưng đa số là đệ tứ và thông thường cấp bậc, chỉ có ba tên đệ tam. Suốt nhiều năm qua đệ nhất chỉ có Ly Hiên, còn đệ nhị thì luôn để trống, bây giờ nhờ có Vũ Trì mà các cấp bậc mới được lấp đầy.
Theo Trình Anh, lần lượt bảy người đều bước ra giới thiệu, trong đó năm người đều là Yêu Tộc, chỉ có hai người một nam, một nữ là Nhân Tộc, có thể thấy được Nhân Tộc ở Đế Lam Tông rất ít, thân phận cũng không cao.
Số lượng đệ tử tạp dịch phân đến cho các đệ tử nòng cốt cũng không đồng đều. Dựa theo quy củ, đệ nhất sẽ được mười người, đệ nhị sẽ là tám, cứ như vậy càng xuống càng mất đi hai người cho đến đệ tử thông thường chỉ còn hai người mà thôi.
Vũ Trì cũng không nói nhiều, dựa trên tu vi cậu để Trình Anh làm tổng quản, còn lại đều theo sự sắp xếp của bà ta mà làm việc. Thời gian tới cậu sẽ rất bận rộn, không chỉ tu luyện mà còn phải lo đối phó các đệ tử khác. Chính trong tám tên đệ tử tạp dịch trước mặt Vũ Trì đây, cậu cũng không chắc có bao nhiêu kẻ sử dụng được hay đã bị người khác mua chuộc.
Ở đâu cũng có cạnh tranh, địa vị càng cao cạnh tranh càng lớn, Vũ Trì tin chắc lúc này đây đang có rất nhiều kẻ muốn cậu chết đi.