CHƯƠNG 72: CÓ HẬN HAY KHÔNG?

Tứ Hoàn Linh Tước hai vị Vong Ngã cứ như vậy ngã xuống, khiến cho các tộc đều thổn thức không thôi.

Ngay từ đầu khi mới bộc phát chiến đấu thì các tộc đều có người đến xem, nhất là Tứ đại tộc nhìn thấy kết quả của Linh Tước Tộc đều nổi lên sợ hãi. Bọn chúng cũng từng vây gϊếŧ Vũ Trì, không tin cậu sẽ dể dàng bỏ qua cho họ như vậy.

Người ta nói kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt và Hắc Ma Cổ Xà là những kẻ thức thời nhất. Từ bên trong Hà Nhai Khẩu, một con mãng xà lớn đã bò ra, đầu mọp xuống xin lỗi, cầu Vũ Trì tha thứ.

Vốn Hắc Ma Cổ Xà chỉ có hắn một vị Vong Ngã, dù có chuyện gì hắn cũng không thể chết được, hắn chết thì tộc đàn của hắn cũng coi như xong rồi.

Vũ Trì vốn chỉ đến để trả thù Tứ Hoàn Linh Tước, còn các tộc khác chỉ là tiện tay uy nhϊếp. Bây giờ thấy Hắc Ma Cổ Xà đã từ bỏ thể diện mà cầu tha thứ thì cậu cũng không có ý định làm quá.

Nhưng Vũ Trì chưa lên tiếng, bên cạnh Tuyết Dạ đã đi lại nói nhỏ vào tai cậu:

"Bỏ qua cho hắn đi, hắn từng cứu vi sư một mạng"

Nghe những lời này, Vũ Trì nhìn tên Cổ Xà một chút rồi cũng phất tay, coi như bỏ qua.

Tiếp theo Thanh Thiên Bạch Hổ, Độc Giá Long Sư, Cuồng Chiến Bằng Điểu cũng đều đến xin lỗi. Nhưng bọn chúng không may mắn được Tuyết Dạ cầu tình, cho nên ba tộc này cũng phải "bồi thường" cho Vũ Trì không ít.

Mọi chuyện đến đây coi như kết thúc, các tộc cũng nối đuôi nhau rời đi, duy chỉ có Hắc Ma Cổ Xà ở lại. Hắn nhìn Tuyết Dạ, nhưng lại có chút sợ hãi không lên tiếng.

Thấy vậy Tuyết Dạ mới bước tới:

"Cổ Ngự, ngươi còn nhớ ta chứ"

Nghe Tuyết Dạ gọi tên mình, Cổ Ngự lúc này mới dám đưa mắt nhìn thẳng hắn.

"Ngài, thật sự là ngài". Mới có bao nhiêu năm, nay Tuyết Dạ đã vượt qua hắn rồi, thật làm người ta kinh ngạc.

"Ừ, năm xưa cũng nhờ có ngươi ra tay cứu ta một mạng" Tuyết Dạ tay vẫn lạnh lùng, nhưng trong lời nói lại có mấy phần ấm áp.

Năm xưa, hắn bị "lưu đày" xuống đây, khi đó tu vi còn kém thiếu chút nữa đã bị người ta gϊếŧ chết. Cũng may khi ấy Cổ Ngữ đã xuất hiện, không tiếc trọng thuơng cũng quyết cứu Tuyết Dạ, ân đức này hắn luôn nhớ trong tâm.

"Cổ Ngữ à, tuy bây giờ Hắc Ma Cổ Xà các ngươi sống như Yêu Tộc, nhưng cuối cùng các ngươi vẫn là Ma Tộc, sống như vậy sẽ rất khó tinh tiến a" Tuyết Dạ lắc đầu nhìn hắn.

Nói đến đây ánh mắt Cổ Ngữ lại có mấy phần mê mang. Đúng vậy, đây là bí mật mà Hắc Ma Cổ Xà luôn che giấu, bọn họ vốn là Ma Tộc một thành viên.

"Đã từ lâu chúng tôi đã xem mình là Yêu Tộc, tu luyện theo thiên hướng Yêu Tộc. Bây giờ nhìn lại, đôi khi còn không biết chính mình là Yêu hay Ma" Cổ Ngữ u buồn nói ra.

Yêu Tộc lấy huyết mạch, thần thông là cơ sở, còn Ma tộc lại lấy Đạo làm thực lực của bản thân. Như Hắc Ma Cổ Xà vốn dỉ nguyên thủy phải tu luyện Hắc Ám Chi Đạo, chứ không phải tập trung vào phòng ngự thân thể như bây giờ.

"Nếu ngươi không nhớ mình là Ma Tộc thì năm đó đã không cứu ta rồi. Ta biết, Hắc Ma Cổ Xà của các ngươi còn có một kẻ thù không đội trời chung, nhưng chung quy Ma vẫn là Ma, các ngươi ngụy trang làm Yêu cũng chỉ là kế sách tạm thời" Tuyết Dạ không cho những gì hắn nói là đúng.

Đúng là năm xưa, bởi vì cảm nhận khí tức Ma Tộc cao quý của Tuyết Dạ mà hắn mới liều mình cứu giúp. Cho đến bây giờ Cổ Ngữ vẫn không biết vì sao năm đó mình lại làm vậy, phải chăng là vì tưởng niệm dòng dõi của bản thân.

Phất tay, một đạo tinh quang nhập vào đầu Cổ Ngữ, lúc này Tuyết Dạ mới nhìn lên trời cao lẵng lặng nói.

"Yếu quyết ta để lại cho các ngươi, một ngày không xa nữa, ta sẽ giúp các ngươi trở lại với ánh sáng. Còn bây giờ, các ngươi tạm sống như vậy đi".

Một bên nghe chuyện, Vũ Trì cũng đồng tình với Tuyết Dạ, chịu ơn người khác một ngày chưa trả thì tâm vẫn không thể yên.

"Đa tạ ngài, Cổ Ngữ ở đây sẽ đợi đến ngày đó" Cổ Ngữ lúc này đầu cúi xuống, quy phục trước Tuyết Dạ mà nói.

Dường như Tuyết Dạ sắp có một hành động gì đó rất lớn, hắn kêu Vũ Trì đợi rồi đến Cổ Ngữ, tất cả đều là một ít thời gian nữa.

"Dạ, ngươi không có gì nói với ta sao?" trên đường trở về, Vũ Trì không nhìn hắn hỏi.

"Trì nhi, nếu ta là Ma Tộc...Trì nhi có rời bỏ ta không?" Tuyết Dạ có chút sợ hãi hỏi. Ma Tộc, một tộc đàn đáng sợ bậc nhất, ai nghe đến tên cũng đều nghĩ đến hai chử "gϊếŧ chóc". Vì vậy, Ma Tộc luôn bị các tộc khác sợ hãi, xa lánh, Tuyết Dạ cũng sợ Vũ Trì đối với hắn như vậy.

"Đối với ta tộc nào cũng như nhau, sống ở đời, không gϊếŧ người thì bị người gϊếŧ. Ta chỉ quan tâm những ai tốt với ta mà thôi"

Từ lâu lắm rồi Vũ Trì đã nhận ra trong cơ thể Tuyết Dạ mang dòng máu Tuyết Ma Tộc, chỉ vì Tuyết Dạ không nói nên cậu cũng giả vờ không biết.

"Ta sinh ra có mẹ là Thánh Nữ Tuyết Tinh Tộc, cha là Vương Tử Tuyết Ma Tộc, hai bên đều cao quý. Nhưng số phận thật oan nghiệt, khiến cho đôi bên là kẻ thù không đội trời chung của nhau" Tuyết Dạ kể rất bình tĩnh, nhưng Vũ Trì có thể nhận ra trái tim của hắn đang rỉ máu.

"Từ lúc ta sinh ra, Tuyết Tinh Tộc đã muốn đem ra gϊếŧ chết. Là cha ta đã lao vào vòng vây cứu ta ra, nhưng ông lại không dám đem ta về Tuyết Ma Tộc, sợ ta cũng bị gϊếŧ chết. Cho đến nhiều năm trước, gia gia cho người gọi ông về, bởi vì lúc đó tu vi của ta còn kém ông sợ ta sẽ gặp bất chấc, nên mới đưa ta xuống đây" nhìn Vũ Trì một cái Tuyết Dạ kể tiếp.

"Sắp tới, ta muốn tạo lập một thế lực cho riêng mình, nếu thành công ta sẽ đường đường chính chính trở về gặp cha ta, còn nếu thất bại...chỉ có thể xem như đời này vô duyên vậy" ở Tuyết Ma Tộc, thực lực, thế lực là hai thứ quan trọng nhất. Vì vậy, nếu Tuyết Dạ có hai thứ này sẽ được Tuyết Ma Tộc công nhận.

"Ngươi muốn Tuyết Ma Tộc nhìn nhận mình?" Vũ Trì hỏi, nhưng Tuyết Dạ rất nhanh đã lắc đầu.

"Không, ta không cần chúng công nhận, ta chỉ muốn công khai được gặp lại cha ta"

"Vậy ngươi có hận mẹ ngươi không?" Vũ Trì lại hỏi.

Lúc này, Tuyết Dạ mới ngưng lại một chút:

"Đã từng, chỉ là ta biết bà ta không hề muốn có ta, nhưng vẫn sinh ta ra, đó đã là một đặc ân, cho nên ta không thể hận"

Đến đây, đột nhiên Vũ Trì hít sâu một hơi, khẻ cười bình thãn mở miệng.

"Sống hai kiếp người, ta lại không thể nghĩ thông suốt được như ngươi"

Đúng vậy, Vũ Trì vẫn hận, hận cái gia tộc Khổng Tước, hận cha của mình.