Bên ngoài Sâm Lâm, khi Vũ Trì vừa đi ra thì đã thấy một đám Hoàng Kim Trường Ưng đang chờ sẳn, trong đó một đầu Cuồng Sí Điểu liền hóa lại thành một người đàn ông đi đến gần cậu. Vốn tâm trạng đang vui vẻ ngay lập tức đều bay mất, Vũ Trì ghét bỏ muốn lướt đi qua, nhưng ông ta đã chặn cậu lại.
"Tiểu Trì, có thể cho cha nói chuyện với con một chút không" ông ta muốn bắt lấy tay cậu nhưng Vũ Trì đã nhanh hơn lách đi.
Cha? Thật nực cười.
Lúc này Tuyết Dạ đã đi lại nắm lấy tay cậu, hít sâu một hơi Vũ Trì mới mở miệng:
"Nói đi"
"Ta...cha...con có thể về Tộc cùng cha, cha muốn giải thích về chuyện mẹ con" ông ta ấp úng nói.
Đáp lại Vũ Trì lại cười lớn, nhìn thẳng ông ta:
"Giải thích? Ta không cần nghe"
"Huống chi, ông là muốn giải thích hay muốn ta bảo trụ cái Hoàng Kim Trường Ưng Tộc "cao quý" của mấy người"
Từ lúc đầu so sánh, bây giờ Hoàng Kim Trường Ưng tộc đã không còn bao nhiêu người. Vốn dĩ bị Vũ Trì gϊếŧ một đám Đạo Thai, nhưng không ngờ mấy tên Anh Linh bây giờ cũng chẳng thấy đâu.
"Tiểu Trì, là ta sai, nhưng ta cũng vì mẹ các con và cũng vì các con" thấy Vũ Trì định bỏ đi, ông ta liền hét lớn.
"Ta là một đứa con riêng, thiên phú huyết mạch không đủ nên mới phải chịu khinh thường bao năm nay, ta không muốn các con cũng như ta chịu khổ như vậy, mong con hãy hiểu và tha thứ cho ta"
Giải thích hay lắm, nhưng vào tai của Vũ Trì chỉ là những lời ngụy biện.
"Vậy sao? Ông có thể lựa chọn rời khỏi đây, nhưng ông không làm vậy. Ông nhu nhược, ông yếu hèn, ông ích kỷ, ông đã bỏ rơi mẹ con chúng tôi. Vì sự nhu nhược của ông mà mẹ tôi, đại ca, tiểu đệ của tôi phải chết"
"Ông có biết chúng tôi phải sống như thế nào không? Ông có từng hối hận, muốn đi tìm, muốn bù đấp cho chúng tôi một chút nào không? Không! Câu trả lời là không. Vậy ông kêu tôi lấy gì tha thứ cho ông" càng nói, tiếng của Vũ Trì càng lớn như hét vào mặt ông ta.
"Rồi ngày nhị tỷ muốn đi tìm ông, dù biết sẽ không có kết quả tốt nhưng tôi vẫn nuôi một chút hy vọng. Nhưng rồi sao, ông vẫn như vậy, không bảo vệ được con mình đã đành lại khiến nó phải tủi nhục. Cuối cùng tôi muốn hỏi ông, cái Hoàng Kim Trường Ưng Tộc này đã cho ông cái gì, khiến ông cam tâm vứt bỏ chúng tôi, để sống một cuộc đời như vậy?"
Tuyết Dạ nắm lấy bàn tay đang khẻ rung của Vũ Trì, càng dùng sức siết chặc. Hắn biết tâm trạng của Vũ Trì lúc này đang rất xúc động và đau đớn.
"Đúng là cha nhu nhược, cha không xứng đáng nhận được tha thứ..." nghe hết những gì Vũ Trì nói, ông ta liền quỵ xuống đất hai tay ôm đầu lẫm bẫm.
Chợt từ trong đám Trường Ưng, một giọng nói truyền vào tai ông ta:
"Cửu đệ, cha đã chết, ngươi cần phải vì sự sinh tồn của gia tộc mà suy xét, cho dù lấy mạng sống của mình ra cũng phải thuyết phục được hắn".
Nghe được những lời này, ông ta chợt ngưng lãm nhãm lại, siết chặc tay đi đến chân Vũ Trì quỳ xuống.
"Tiểu Trì, xin con hãy tha thứ cho ta"
Hành động của ông ta rất bất ngờ, nhưng trong khoảnh khắc Vũ Trì đã thấy được ánh mắt khinh bỉ, thỏa mãn của đám Trường Ưng.
"Tốt, kêu bọn chúng quỳ xuống, ta có thể suy nghĩ lại"
Đừng tưởng Vũ Trì ngu ngốc, muốn cậu bảo trụ cái tộc này nhưng chỉ đem "cha" của cậu ra làm vật hy sinh, còn cả đám vẫn duy trì được sự "cao quý", thật nực cười.
Vũ Trì vừa nói xong, cả đám đều biến sắc.
"Ngươi, không cần quá đáng" giọng một nữ nhân vang lên"
"Là các ngươi đang cầu ta, nên thể hiện sự kính cẩn đi chứ" Vũ Trì lui qua một bên, chống tay nhếc môi nói ra.
"Là hắn cầu ngươi chứ không phải chúng ta" bà ta nói tiếp, nhưng rất nhanh đã bị một người ngắt lời.
"Vũ Trì, cha ngươi đã quỳ xuống mà ngươi còn không tha thứ, chẳng lẻ ngươi ép hắn phải chết ngươi mới vừa lòng sao?" tên đó vừa nói từ "chết" thân thể "cha" Vũ Trì liền khẻ động, một thanh dao rất nhanh đã xuất hiện trong tay, hướng về phía ngực của hắn đâm tới.
"Phụp..." thanh dao xuyên qua trái tim ông ta, máu từ từ chảy xuống, nhưng ông ta vẫn gượng mở miệng:
"Xin con bảo hộ gia tộc"
Từ trước đến nay trong gia tộc ai cũng nói hắn vô dụng, bây giờ có cơ hội rồi, dù phải chết hắn cũng muốn là kẻ được việc, không để bị khinh thường nữa.
Từ trên nhìn xuống ông ta, rồi nhìn qua đám Trường Ưng, Vũ Trì khẻ cười:
"Ông đã trung tâm với chúng như vậy...yên tâm, khi ông chết ta sẽ để bọn chúng đi theo ông"
Ngước nhìn về phía đám Trường Ưng, Vũ Trì rất nhanh hóa thành một đầu Khổng Tước, thúc giục Linh Hỏa đánh về phía chúng.
Không ngờ Vũ Trì lại ra tay, cả đám đều bất ngờ nên có nhiều tên đã không tránh được.
"Hôm nay một tên cũng đừng hòng rời đi" Vũ Trì ha hả cười lớn, phun ra một ngụm kiếm khí chém tới. Không bao lâu cả đám Trường Ưng đều bị cậu gϊếŧ sạch, có một tên định chạy nhưng cũng bị Tuyết Dạ bắt lại cho cậu gϊếŧ.
Giữ thân ảnh Khổng Tước, Vũ Trì từ trên cao nhìn xuống "cha" mình:
"Ông hối hận đã muộn"
Nhìn Vũ Trì, ông ta phun ra một máu rồi ngã xuống, trước khi chết ông ta còn không tin Vũ Trì lại lạnh lùng như vậy. Dù ông đã hy sinh mạng sống vẫn không làm cậu động lòng, đến chết ông...vẫn vô dụng như vậy.