Chương 6: Đỏ mặt

Cánh cửa chậm chạp mở ra, từ bên trong một đứa bé trắng trẻo khoảng năm tuổi bước ra. Đứa bé rất xinh đẹp nhưng ánh mắt lại đầy tâm trạng, không hợp với dáng vẻ này chút nào.

"Mặt ta dính gì sao?" đứa bé đưa tay sờ sờ mặt hỏi.

"Không có, không có, chỉ là nhìn không quen mà thôi" Tuyết Dạ cười cười nói.

Lúc này con Vân Loa Tước trên vai Tuyết Dạ đã bay đến bên đứa bé, cạ cạ đầu vào mặt nó.

"Phải rồi, nếu ngươi đã hóa hình thì cũng nên có một cái ta, ta định đặt cho ngươi..."

"Vũ Trì, ta tên Vũ Trì" cắt ngang lời Tuyết Dạ, Vũ Trì đi lại gần hắn.

Dù thoáng có chút buồn, nhưng Tuyết Dạ rất nhanh đã bỏ qua nắm tay Vũ Trì kéo đi.

"Đến Nội Vụ Phủ, ta sẽ tuyên bố chính thức nhận ngươi làm đệ tử"

Nhìn Tuyết Dạ nắm tay mình, Vũ Trì hơi khựng lại một giây, những ngón tay hơi bấu lại, nhưng cũng ngoan ngoãn đi theo hắn.

Nội Vụ Phủ là nơi quản lý tất cả sự vụ trong tông, cho dù là Tông Chủ thu đồ đệ vẫn phải đến đây đăng ký.

Trên đường đi có rất nhiều người ngạc nhiên nhìn Tuyết Dạ và Vũ Trì, bọn họ rất tò mò đứa bé bên cạnh hắn là ai. Với tính tình lạnh nhạt với mọi người như Tuyết Dạ, nhưng bây giờ lại vương nét xuân phới phới trên mặt như vậy, nên có rất nhiều người đã mò theo hắn.

Tới Nội Vụ Phủ cũng có rất nhiều người ở đây, khi nghe Tuyết Dạ nói đến đăng ký đệ tử thì ai cũng nhìn lại.

Trong đó ông lão Trưởng Lão của Nội Vụ Phủ lại nhìn Vũ Trì một chút, đối diện với ánh mắt của ông ta cậu không hề lùi bước mà trực diện nhìn lại.

Ở Cầm Kiếm Tông này có bao nhiêu người dám nhìn thẳng ông chứ vậy chứ, vì vậy đối với Vũ Trì ông càng có hứng thú hơn.

"Được rồi, đi khảo nghiệm một chút" ông ta dẫn hai người đi vào một cái sân lớn, nơi này có một cái đài được làm từ Hắc Thạch cực lớn.

"Ngươi lên đó đứng đi" ông lão kêu Vũ Trì.

Buông tay Tuyết Dạ ra, Vũ Trì mặt lạnh không cảm xúc đi lên Hắc Thạch Đài. Vừa bước chân lên nó, cậu liền có cảm giác thân thể của mình đều bị xuyên thấu.

Ông lão vốn muốn nhìn một chút biểu tình trên mặt Vũ Trì nhưng tất cả đều không có, vì vậy ông phải chịu một phen thất vọng đi khởi động Hắc Thạch Đài.

Từ giữ đài, một hư ảnh Vân Loa Tước tung bay, rồi nhập lại vào cơ thể Vũ Trì, nó cho biết cậu không phải nhân loại.

"Nó là con Vân Loa Tước đó sao?" ông lão dò hỏi Tuyết Dạ, thì nhận được một cái gật đầu từ hắn.

Việc Vũ Trì ngày đó hạ sát thủ với tên cháu trai của Tôn Bất Quy đã không còn là bí mật nữa. Chỉ có cậu là không biết bản thân mình đã nổi danh mà thôi.

Tiếp theo việc kiểm tra huyết mạch, là kiểm tra tu vi. Nhưng mà khi thấy bản thể của Vũ Trì là Vân Loa Tước thì những người ở đây cũng không trong mong nữa.

Trái với suy nghĩ đó, từ thân thể Vũ Trì một Thất Thải Tử Phủ đã bay ra. Xung quanh Hắc Thạch Đài lúc này đã bị ánh sáng trắng tinh khiết bao phủ.

"Là Bạch Kim Tử Phủ, ông trời ơi" theo tiếng kinh hô của đám đệ tử thì trên bầu trời một đám người đã đáp xuống.

Vũ Trì nhận ra có Tông Chủ, một số Trưởng Lão và số còn lại tu vi cao thâm cậu không biết.

"Lấy bản thể Vân Loa Tước đúc ra Bạch Kim Tử Phủ, kẻ này không tầm thường a" một ông lão râu tóc bạc phơ nhìn Vũ Trì đánh giá.

Cầm Kiếm Tông không phải chưa từng ra Bạch Kim Tử Phủ nhưng đó là câu chuyện của vạn năm trước rồi. Bây giờ ở tông đúc ra Tử Phủ cao nhất cũng chỉ là Hoàng Kim, tuy nói cách nhau chỉ một chữ nhưng đó là khoảng cách của cả đời không đuổi kịp.

"Nhóc con, nhận ta là sư phụ, ta sẽ cho ngươi tất cả những thứ tốt nhất trên thế gian này" dù biết Vũ Trì là đệ tử Tuyết Dạ nhưng vẫn có một ông lão mở miệng muốn cướp cậu đi.

Lắc đầu một cái, Vũ Trì đi xuống nắm bàn tay Tuyết Dạ:

"Ta theo hắn"

Nghe vậy, ông lão nhìn Tuyết Dạ một cái định nói gì đó nhưng mà cuối cùng vẫn không nói.

"Haha, chúc mừng Tuyết Trưởng Lão thu được một cao đồ a" lúc này Tông Chủ phá vở bầu không khí bằng một tràn cười lớn, mọi người thấy vậy cũng chúc mừng theo.

Nhìn Vũ Trì càng thuận mắt, Tông Chủ lại nhớ đến Tôn Bất Quy, ông liền thở dài một cái.

Chúc mừng cũng xong, Tuyết Dạ liền nắm bàn tay nhỏ của Vũ Trì đi về.

"Từ đây, con phải gọi ta là sư phụ, chứ không được gọi là hắn này, hắn nọ nghe rỏ không" cố tạo vẻ hung ác, Tuyết Dạ cúi người xuống nhìn Vũ Trì hâm dọa.

Nhìn hắn ấu trỉ như vậy, Vũ Trì chút nữa đã bật cười thành tiếng, nhưng nghĩ lại hắn nói cũng đúng lên cậu nhỏ giọng kêu một tiếng "sư phụ".

Nghe Vũ Trì kêu mình "sư phụ" Tuyết Dạ liền vui vẻ cười lớn ôm cậu lên bay nhanh về, đệ tử này thật đáng yêu hắn không muốn để mấy kẻ khác nhìn cậu a.

Bị Tuyết Dạ ôm trong ngực, hai má của Vũ Trì thoáng hồng lên mà đến cậu cũng không phát giác.

"Ấm áp a" đột nhiên thốt lên một câu làm Vũ Trì càng đỏ mặt hơn, cậu cắn răng, nhắm mắt không dám nghĩ tiếp nữa.