Ngay khi Lam Hỏa cuồng nộ muốn nuốt lấy ả Đại Tiểu Thư, thì đột nhiên một màng chắn đã ngăn cản lấy Lam Hỏa.
"Tuổi trẻ không cần quá tuyệt tình, phải nên rộng lượng một chút" lúc này một giọng nói già nua vang lên. Đó là một đầu Hoàng Kim Trường Ưng lớn có mấy phần cổ lão, nếu không sai đây chính là Tộc Trưởng Hoàng Kim Trường Ưng.
Vốn Vũ An còn muốn định đánh tiếp, thì một bên Vũ Trì đã ra hiệu nó ngừng lại.
"Ngươi đang nói con cháu nhà mình đó à" Vũ Trì nhếc môi nói.
Một câu nói không hề lãng tránh, trực tiếp tán thẳng mặt ông ta, khiến cho hai mắt ông ta liền lóe lên sát khí.
"Đừng tưởng ta không dám gϊếŧ ngươi" ông ta hâm dọa.
Nếu như bình thường ông ta sẽ không nói nhiều như vậy mà liền gϊếŧ tới, nhưng bây giờ ở đây có quá nhiều tộc không ít trong đó là kẻ thù, cho nên ông ta không muốn có người khác thừa nước đυ.c thả câu.
"Ngươi có thể thử" Vũ Trì khinh thường nhìn ông ta, trong mắt ngập tràn khıêυ khí©h.
Trong nhất thời không khí giữa đôi bên liền ngập tràn sát khí, chỉ một giây nữa chắc chắn sẽ có chiến tranh nổ ra. Nhưng lúc này một đầu Cuồng Sí Điểu nhìn Vũ Giao chợt lên tiếng.
"Ngươi...sao lại ở đây"
Cái tên không có nên hắn không biết gọi Vũ Giao như thế nào.
"Ta cùng Tam đệ và Tứ đệ vào di tích" Vũ Giao đối với người cha này hết sức bâng khuâng, không biết phải làm sao cho đúng.
"Tam đệ, tứ đệ? Ngươi nói hai bọn chúng là đệ đệ của ngươi sao?" cha của Vũ Trì hết sức bất ngờ hỏi lại.
"Không cần phải hỏi, chúng ta chung một mẹ, nhưng ngươi không phải cha chúng ta" Vũ Trì gạt ngang, vẫn nhìn vào tên Trường Ưng già kia.
"Hừ, cho dù ngươi có vang xin là người Hoàng Kim Trường Ưng, chúng ta cũng không nhận" lão già hừ lạnh.
Nghe vậy Vũ Trì và Vũ An đều khinh thường nhìn ông ta.
"Đừng tự dát vàng lên mặt" Vũ Trì không cho ông ta mặt mũi mà nói.
Bị Vũ Trì nhiều lần không nể mặt, lão Trường Ưng liền không giữ được bình tĩnh mà đánh tới.
Ông ta trời sinh tốc độ nhanh nhưng kiếm của Vũ Trì cũng nhanh không kém. Khi ông ta đánh tới thì một thanh Thất Thải Kiếm liền bay ra, nhanh như thiểm điện đâm tới.
Vốn lấy tu vi Anh Linh hậu kỳ của mình, ông ta nghĩ chỉ cần một kích có thể gϊếŧ Vũ Trì, nhưng không ngờ lại bị cậu chặn lại.
Bên cạnh Vũ An cũng xuất thủ, từng đớm Lam Hỏa như mưa đã từ trên không xả xuống. Lam Hỏa cực kỳ đáng sợ, dù là Anh Linh cũng không dám cho nó đánh trúng, vì vậy ông ta liền bay ngược về sau tránh né.
Nhìn anh em Vũ Trì đánh lui Tộc Trưởng Hoàng Kim Trường Ưng, ai náy đều quay đầu nhìn lại.
"Di tích sắp mở, coi như ta tạm tha cho các ngươi" bị đánh lui ông ta liền mở miệng nói ra câu này, hòng lấy lại chút thể diện. Tuy nhiên hắn muốn có nhưng Vũ Trì và Vũ An lại không cho.
Liên tiếp là những thanh Thất Thải Kiếm và Lam Hỏa không nhân nhượng được đánh ra, ông ta chỉ có thể né tránh không thể phản kháng.
"Là các ngươi ép ta" nhanh chóng nói một câu, quanh người ông ta liền sáng rực lên, sau đó bao lấy thân thể là một tầng Hoàng Kim sáng bóng.
Cường hóa? Vũ Trì rất nhanh đã nhận ra.
Nhưng cậu không hề sợ hãi, từ tay của Vũ Trì một vòng Ngũ Sắc Thần Luân rất nhanh xuất hiện, không chút chậm chạp đánh ra.
Ngũ Sắc Thần Luân là một trong những tuyệt kỹ của Khổng Tước Tộc không phải các tộc ở Hoàng Thường Đại Lục này có thể so sánh.
Vốn Trường Ưng đã cường hóa thân thể liền rất cứng cáp, nhưng không ngờ lại bị Thần Luân đánh cho hộc máu, lui ra xa.
"Dừng tay, không được gϊếŧ" ngay lúc Vũ Trì định ra tay tuyệt sát thì bổng đâu cha của cậu đã chắn trước người ông ta.
"Tránh ra" Vũ Trì trầm giọng quát.
Thấy hắn không có ý định tránh ra, một bên Vũ Giao có chút nhẹ giọng lên tiếng:
"Tam đệ hay bỏ đi, nể mặt mẹ mà tha cho ông ta đi"
Nhắc tới mẹ của mình, Vũ Trì càng lóe lên hận ý, nhưng một bên Vũ Giao khuyên giải cậu không thể ra tay.
"Lần này tha cho các ngươi, vào di tích đừng để ta gặp lại, nếu không..." quét mắt nhìn một đám Hoàng Kim Trường Ưng, Vũ Trì đe dọa.
Lúc này ở một nơi gần đó có một tộc vẫn đang chăm chú nhìn Vũ Trì.
"Cha, người xác định hắn là...Khổng Tước Tộc"
"Đúng, chỉ có Khổng Tước mới vận dụng ngũ hành một cách thuần thục như vậy"
"Vậy chúng ta..."
"Vào di tích...chúng ta sẽ ra tay"
Đây là một đoạn đối thoại ngắn mà Vũ Trì không hề hay biết.