Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khổng Tước Kỳ Duyên

CHƯƠNG 57: ĐẾN DI TÍCH, ĐÁNH PHỦ ĐẦU

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lần này không những không bắt được Vũ Giao còn bị đánh phải lui về, đối với kẻ đã hạ lệnh là ả Đại Tiểu Thư, thì giống như bị ai đó tán thẳng vào mặt.

Nhìn vẻ mặt muốn gϊếŧ người của cô ả, bên cạnh một đầu Trường Ưng mới nhẹ giọng nói:

"Đại Tiểu Thư người xem, con ả tiện tỳ kia quanh năm không dám ló mặt, há có gan làm ra chuyện này?"

Nghe vậy Đại Tiểu Thư mới nhìn bà ta chòng chọc.

"Ý ngươi nói là có kẻ giúp ả?"

"Đại Tiểu Thư thông minh, không cần ta nói cũng biết là ai đi" đầu Trường Ưng có chút vuốt đuôi khen.

"Chẳng lẻ là Cửu thúc? Hắn có bản lĩnh này sao?" suy nghĩ một hồi Đại Tiểu Thư mới nghi ngờ nói ra miệng.

"Cửu thúc" trong miệng ả chính là cha của đám Vũ Trì, nhưng xem ra cung kính thì ít mà khinh thường thì nhiều.

"Đại Tiểu Thư nghĩ mà xem, hắn chỉ có một đứa con là ả tiện tỳ kia, cho dù ngoài mặt không quan tâm nhưng chắc gì trong lòng đã nghĩ vậy".

Không đợi đầu Trường Ưng nói xong, Đại Tiểu Thư liền nhìn bà ta với ánh mắt ngờ vực.

"Cửu thúc dù gì cũng là phu quân của ngươi, ngươi lại bán đứng hắn như vậy, không sợ hắn biết sao?"

"Hắn biết thì đã làm sao? Ta gã cho hắn đã đủ cảm thấy mất mặt, đằng này còn dám tư sinh ở ngoài, ta không gϊếŧ hắn đã là may mắn rồi" nghe nhắc đến hai chử "phu quân" đầu Trường Ưng liền phát hỏa, bà ta cảm thấy đây là một sự sĩ nhục lớn nhất đời mình. Tuy hắn là con của Tộc Trưởng nhưng lại không phải Hoàng Kim Trường Ưng mà chỉ là một đầu hạ đẳng Cuồng Sí Điểu mà thôi.

"Huống hồ, con ả tiện tỳ kia được theo bồi giá cho Đại Tiểu Thư ngài đã là phúc đức ba đời để lại, đằng này ả không biết cảm ơn lại dám bỏ trốn. Ta nghĩ mà tức giùm người ấy"

Đúng vậy, cô ta đường đường là Đại Tiểu Thư cao quý, còn Vũ Giao chỉ là một kẻ tư sinh không được công nhận. Được bồi giá theo cô ta đã là vinh hạnh, dám trốn đây là sỉ nhục cô ta.

Càng nghĩ sắc mặt của ả Đại Tiểu Thư càng không tốt, càng đáng sợ.

Đầu Trường Ưng thấy vậy ánh mắt liền lóe lên tia giảo hoạt.

"Tuy Cửu thúc vô dụng, nhưng gia gia đã lên tiếng không được làm khó hắn, ta có cách gì chứ" đột nhiên Đại Tiểu Thư hậm hực nói.

Nghe vậy đầu Trường Ưng liền đi lại gần, nói nhỏ vào tai cô ta:

"Không phải di tích sấp mở ra sao. Nếu ta đoán không sai thì hắn sẽ để con tiện tì đó lợi dụng cơ hội này mà trốn đi"

"Chỉ cần Đại Tiểu Thư ngài sắp xếp người ở lại chắc chắn sẽ bắt được ả ta. Nhưng theo ta nghĩ nên gϊếŧ luôn để trừ hậu hoạn, nếu không chỉ sợ tên vô dụng kia sẽ tìm Tộc Trưởng cầu xin a".

Tuy cha của đám Vũ Trì có vô dụng thật nhưng dù sao cũng là con của Tộc Trưởng, được chính miệng ông ta bảo hộ. Vì lẻ đó dù không muốn nhưng bà ta vẫn cố cầm lòng không hạ sát Vũ Giao bấy lâu nay. Khó khăn lắm mới có cơ hội diệt đi cái gai trong mắt này, bà ta quyết không dừng lại.

"Tốt, ta sẽ làm như vậy. Về phía Cửu thúc lần này vì tìm cơ duyên phản tổ cũng sẽ đi vào di tích, đúng là cơ hội tốt cho chúng ta".

Trong khi hai ả đàn bà xấu xa đang bầy mưu tính kế thì mấy chị em Vũ Trì chẳng hay biết gì.

Có lẻ vì muốn được vào di tích mà Vũ Giao tu luyện rất chăm chỉ, một tháng trôi qua cũng đột phá đến Tử Phủ đỉnh phong.

Hôm nay Âm Nha truyền đến một tin tức di tích ba ngày sau sẽ mở tại Ảo Ảnh Sâm Lâm, nằm sâu trong Hà Nhai Khẩu. Hơn nữa hắn cũng khuyên Vũ Trì sẽ gia nhập vào trận doanh của Hỏa Nha.

Đọc đến đây Vũ Trì chỉ cười nhẹ một cái, có thể hắn quan tâm cậu nhưng lại không đúng chổ rồi.

Nói đến Ảo Ảnh Sâm Lâm thì mơi này được xem là cấm địa, vì quanh năm đều có một tầng sương mù dầy đặc bao phủ, nếu lọt vào sẽ bị chúng gây ảo giác, đôi khi chết cũng không chừng. Chỉ khi đến lúc di tích mở ra thì sương mù mới tán đi, nhưng khi di tích đóng lại thì nơi đây liền trở lại như củ.

Ba ngày rất nhanh đã đến, lúc này tất cả mọi người tu vi Đạo Thai trở lên đều kéo về một điểm. Còn tu vi bên dưới thì cũng đi theo, tuy bọn họ không vào di tích được nhưng tìm kiếm linh dược ở Ảo Ảnh Sâm Lâm cũng không tệ. Dù sao nơi này trăm năm mới mở ra một lần, linh dược là không thể thiếu.

Khi ba người Vũ Trì đi ra khỏi động phủ, lập tức bên trên một đám năm con Hoàng Kim Trường Ưng liền xuất hiện.

Một tên Đạo Thai, bốn tên Tử Phủ với lực lượng này mà muốn bắt đi Vũ Giao, thật là không biết lượng sức.

"Tiểu An, gϊếŧ bọn chúng nhanh lên, chúng ta không có nhiều thời gian"

Vũ An hận Hoàng Kim Trường Ưng chỉ sau Vũ Giao, nghe Vũ Trì nói xong nó liền điên cuồng ra tay.

Hỏa diễm ngập trời, đánh nát một dẫy phố, không bao lâu năm con Trường Ưng liền biến mất không thấy tăm hơi.

"Tiểu An, cũng quá đáng sợ rồi" lần đầu thấy Vũ An ra tay, cho nên Vũ Giao mới bất ngờ đến vậy. Nhưng đối với Vũ Trì thì quá bình thường nên cậu không quan tâm.

"Đi thôi" Vũ Trì nói một tiếng liền dẫn đầu đi vào Ảo Ảnh Sâm Lâm.

Khi ba người đến thì nơi đây đã đông kín người, các chủng tộc đều có mặt muôn hình muôn dạng.

Ở một nơi xa, đã có vài ánh mắt nhìn về phía này với các tâm trạng khác nhau. Như Âm Nha thì có chút lo lắng, cha của đám Vũ Trì thì bất ngờ, còn ả Đại Tiểu Thư và đầu Trường Ưng kia lại tức giận.

"Tiện tỳ còn dám xuất hiện, ta phải gϊếŧ ngươi" trong đó, kẻ nhanh nhất tìm đến chính là ả Đại Tiểu Thư và mục tiêu không phải ai khác ngoài Vũ Giao.

Một bên Âm Nha thấy liền bay đến muốn cứu giúp, nhưng luận tốc độ hắn còn thua xa. Vì vậy khi ả ta đến trước mặt Vũ Giao thì Âm Nha đã thấy tuyệt vọng.

Bổng lúc này một ngọn Lam Hỏa từ tay Vũ An đã bắn ra và nó cũng đứng chắn cho Vũ Giao.

"Tiện tỳ, hôm nay ta sẽ gϊếŧ ngươi" nghe ả Đại Tiểu Thư mắng Vũ Giao là "tiện tỳ", Vũ An cũng lấy câu này mắng lại ả.

Liên tiếp từng chùm Lam Hỏa phóng ra, tuy Trường Ưng tốc độ nhanh nhưng nhìn ả rất chật vật.

"Né, ta cho ngươi né" Vũ An hừ một tiếng, há miệng phun ra một ngụm lửa lớn.

Ngọn lửa này bay thẳng đến ả ta, hơn nữa áp lực của nó mang lại đã khiến ả bay bị chệch choạc, khó mà né được.
« Chương TrướcChương Tiếp »