Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khổng Tước Kỳ Duyên

CHƯƠNG 54: GẶP LẠI

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ưng Tộc vốn tính tình táo bạo, háo thắng, nhất là Liệt Ưng vì mang hỏa tính trong người càng hơn hẳn đồng tộc.

Ngày xưa Liệt Ưng Tộc đã không ít lần đánh chiếm các tộc khác, huống chi bọn họ còn có thù oán với Cuồng Sí Điểu, sao bỏ qua cơ hội khi đối phương đang suy yếu được.

Nhìn hai người Vũ Trì đi ra, một đám Liệt Ưng liền bao vây lấy hai người, trong đó có vài tên đã muốn động thủ.

"Bọn họ là khách của chúng ta, chuyện này không có liên quan đến họ, các ngươi hãy thả họ đi, muốn gì cứ tìm Cuồng Sí Điểu là được" đột nhiên từ bên trong lão Tộc Trưởng bay ra, lớn tiếng nói.

Nếu kẻ khác nghe thấy như vậy ất hẳn sẽ rất cảm động, nhưng Vũ Trì lại mặt lạnh liếc nhìn ông ta một cái.

Nghe như đang giúp anh em cậu, nhưng thật ra ông ta là đang kéo hai người vào cuộc chiến.

Với tính của Liệt Ưng Tộc há sẽ tha cho anh em Vũ Trì rời đi? Chắc chắn sẽ không.

Cho dù lúc này đã không ưa gì Cuồng Sí Điểu nhưng Vũ Trì vẫn ra tay chém gϊếŧ đám Liệt Ưng. Cậu muốn nhanh chóng tìm đến Nhị tỷ, nếu giữ lại đám này thì sẽ rất vướng tay chân.

Nhìn Thất Thải Kiếm Khí tung hoành, chém gϊếŧ đám Liệt Ưng thì Vũ An cũng khống chế Lam Hỏa đánh tới.

Liệt Ưng cũng có Thú Hỏa, nhưng so với Lam Hỏa của Vũ An thì chỉ như Đơm Đớm với ánh trăng. Vì vậy hỏa diễm của bọn chúng phun ra đều bị Lam Hoa thôn phệ hết.

Không cần Cuồng Sí Điểu ra tay, chỉ trong vài khắc ngắn ngủi, quân đoàn Liệt Ưng đã bị anh em Vũ Trì gϊếŧ hết.

Nhìn xác Liệt Ưng không một cái nào còn toàn vẹn, cả tộc Cuồng Sí Điểu đều mở to mắt không dám tin. Chỉ có lão Tộc Trưởng sau khi nhận lấy ánh mắt của Vũ Trì liền sợ hãi, không dám nhút nhít.

Ông tự nhận mình thông minh, tính kế người khác cũng sẽ khiến họ mang ơn mình, nhưng không ngờ lại bị Vũ Trì phát hiện ra. Nếu bây giờ cậu muốn gϊếŧ ông, hoặc giả là diệt luôn Cuồng Sí Điểu thì cũng không có ai dám ngăn cản.

Nhưng cũng may Vũ Trì chỉ liếc ông ta một cái rồi bỏ đi, lúc này trái tim nhỏ của ông ta mới có thể đập lại bình thường được.

Tầng ba Hà Nhai Khẩu đúng là đa số đều có tu vi cao hơn các tầng dưới, một mạch hướng tới Hoàng Kim Trường Ưng Tộc mà đi, càng lại gần Vũ Trì càng nhận ra khí tức của Nhị tỷ.

Nhưng dường như Nhị tỷ không ở Hoàng Kim Trường Ưng, theo khí tức Vũ Trì đã tìm đến một tửu lâu nhỏ.

Trong này cậu thấy Nhị tỷ của mình đang làm phục vụ bưng thức ăn cho kẻ khác.

"Ca, sao Nhị tỷ lại ra nông nổi này" Vũ An ngước nhìn hỏi Vũ Trì.

Từ khi hiểu chuyện Vũ An đã có một cuộc sống hết sức sung sướиɠ, chỉ có người khác phục vụ nó, chưa bao giờ nó phải phục vụ kẻ khác. Nay thấy Nhị tỷ làm công việc này nó liền mặc định cô sống rất cực khổ.

Lúc này Nhị tỷ cũng thấy hai người Vũ Trì, không biết có phải vui mừng quá hay không mà cô quăng luôn thức ăn mà bay lại.

Biết cô sẽ có rất nhiều chuyện để nói nên Vũ Trì liền đi đến một nơi an tĩnh khác.

"Nhị tỷ, sao tỷ ra nông nổi này?" Vũ An có chút xúc động hỏi.

"Nghe nói Hoàng Kim Trường Ưng cũng là đại tộc ở đây, sao tỷ lại làm việc ở đó chứ. Còn cha đâu, sao không thấy ông ta?" Vũ An hỏi một lèo, nhưng đó cũng là những gì Vũ Trì muốn biết.

Nhìn cả hai một cái, Nhị tỷ mới thở dài lắc đầu.

"Có lẽ ta đã sai khi đến đây".

Đúng, đầu tiên khi Nhị tỷ tìm đến cũng bị tràn cảnh của Hoàng Kim Trường Ưng làm cho lóa mắt.

Nhưng giấc mộng hảo huyền này rất nhanh đã tan biến.

Cha của đám Vũ Trì là con riêng của Tộc Trưởng, nhưng cũng giống như bọn họ, hắn không mang hình hài của Hoàn Kim Trường Ưng nên không hề có địa vị ở đây.

Ngày Nhị tỷ tìm đến, ông ta đã rất bất ngờ pha một chút không vừa ý. Nhưng sự việc đã lở ông ta đành giữ cô ở lại, chẳng qua gia tộc lại không nhận cô.

Hoàng Kim Trường Ưng luôn tự nhận mình cao quý, nên rất kinh thường các tộc kém hơn mình. Thêm nữa bây giờ cha của đám Vũ Trì đã có chính thê, lại là một đầu Trường Ưng "cao quý", bà ta không chỉ kinh thường Nhị tỷ mà đến cha của bọn họ cũng vậy, sao có thể chấp nhận cô.

Cô tuy được sống trong tộc nhưng chỉ là phần rìa, đây là bọn họ bố thí cho cô một chổ ngủ. Hơn nữa còn đặt ra quy tắc cho cô, là không được nhận mình là người của Hoàng Kim Trường Ưng và chỉ được phép đi cửa sau.

Sống ở đây mõi ngày đều như địa ngục, cô không được nhìn nhận nên cái ăn cũng phải tự đi kiếm lấy. Qua thời gian dài cố gắng, cô cũng đã chán nãn với người cha bạt nhược này. Nhưng mà nếu đi, cô biết phải đi đâu?

"Tỷ tìm ta chắc không phải đơn giản như vậy chứ?" nghe xong câu chuyện, Vũ Trì mặt không hề có cảm xúc hỏi. Dường như cậu đã biết trước hoặc giả...đã từng trải qua.

"Ta tìm đệ là mong đệ cứu ta và một người nữa" Nhị tỷ dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Vũ Trì.

"Cứu ai? Tỷ nói rỏ xem" chẳng lẽ Nhị đã gặp gặp chuyện gì?

"Tam đệ, tứ đệ, nếu hai đệ không đến e là tỷ sẽ chết mất"

Thời gian trước, đột nhiên cha của bọn họ tìm đến thông báo cho Nhị tỷ biết, cô sẽ làm người hầu và phải theo Đại Tiểu Thư đến Hỏa Nha Tộc khi ả ta xuất giá.

Nếu chỉ có vậy thì đã không đáng nói, trước khi rời đi ông ta đã truyền âm, bảo Nhị tỷ nếu được thì phải trốn đi.

Trốn? Lúc đầu Nhị tỷ không hiểu nhưng sau khi tìm hiểu thì cô đã rỏ.

Thiếu Tộc Trưởng của Hỏa Nha Tộc, cũng chính là phu quân tương lai của ả Đại Tiểu Thư, hắn mắc chứng bệnh ưa thích ngược đãi, đã có rất nhiều cô gái chết trong tay hắn.

Không biết chỉ là vô tình hay có kể đứng đằng sau mà Nhị tỷ, vốn một kẻ sống ẩn dật lại bị người nhớ đến, đem ra làm bia đở đạn.
« Chương TrướcChương Tiếp »