CHƯƠNG 494: ẨN TÌNH NĂM ĐÓ

Nhận được câu trả lời chắc chắn của Tị Đô, Tinh Lạc liền không chút giấu diếm nói ra:

"Năm đó phu nhân của ngươi bị người vu cáo tư thông, con trai ngươi kiểm tra huyết mạch cũng bị âm thầm tính kế, ngươi nói ai có bản lĩnh lớn như vậy?"

Bên cạnh Tị Đô thuộc hạ có không ít, nhưng để làm được việc thông thiên này đích thật không nhiều.

"Haha, ngươi năm đó đường đường là một vị Tinh Chủ, chí cao tồn tại, lẽ nào phu nhân của ngươi lại dại dột đi tư thông?"

Nghe Tinh Lạc mãi không đi vào chủ đề chính, sự nhẫn nại của Tị Đô cũng đã chìm xuống đáy cốc.

"Ngươi còn nói một câu dư thừa đừng trách ta độc ác" hắn liền đe doạ.

"A, tốt a. Vậy để ta nói, hắc thủ sau màn năm đó chính là... Huyết Đồ.

Có thể ngươi không tin, nhưng ngươi ắt phải biết trên đời này tu luyện Huyết Thánh Đạo đến trình độ "đảo lộn, thay đổi huyết mạch" không ra khỏi một bàn tay.

Hơn nữa, năm đó phu nhân của ngươi tu luyện Huyết Thánh Đạo rất không tệ, nếu có tư thông thì muốn giấu diếm ngươi ngươi chắc chắn không khó.

Nhưng vì sao năm đó, khi kiểm tra huyết mạch của con trai ngươi, cô ta không hề ra tay thay đổi? Hoặc dã là cô ta tin chắc mình trong sạch, không hề biết trong bóng tối đã có kẻ hại mình"

"Im miệng, Huyết Đồ chính là em trai của Huyết Ngưng Sương, hắn sao có thể chứ?" Trong phút chốc Tị Đô khó mà tin tưởng được.

"Haha, ta biết ngươi không tin, được thôi chỉ cần Vũ Trì chịu giúp một tay thôi động thời không trở về năm đó, ta sẽ dùng Vận Mệnh Chi Môn mở ra bức màn bí mật này cho ngươi xem"

Tinh Lạc vừa nói xong, Tị Đô liền nhìn qua Vũ Trì, đứng một bên Vũ Trì cũng khẽ gật đầu chấp nhận. Dù sao chuyện này cũng không khó khăn gì.

Khống chế một mãnh không gian làm "gương" Vũ Trì bắt đầu đem thời không bên trong đảo ngược, thời không cứ thế lui về quá khứ nhưng bất quá cũng chỉ là thời không của mãnh không gian này.

Tuy nhiên, theo thời gian trôi qua đến một lúc nọ, Tinh Lạc bất chợt kêu Vũ Trì ngừng lại. Sau đó, hắn liền đem Vận Mệnh Chi Môn nhập vào bên trong "gương".

Trong tức tốc, khi cánh cửa mở ra thì hiện trường năm đó cũng xuất hiện.

Huyết Đồ bởi vì là em trai Huyết Ngưng Sương, cho nên việc ra vào tẩm cung của Tị Đô là rất dể dàng.

Hắn lợi dụng lúc không ai để ý đã đem huyết mạch của đứa cháu trai tội nghiệp đổi đi.

Quá trình hiện ra rành rành trước mắt cho dù là Vũ Trì cũng có chút ngoài ý muốn.

Chị em tương tàn, à không đây chỉ là em trai muốn hại chết mẹ con của chị gái mà thôi.

Lúc này, trong lòng của Vũ Trì đột nhiên dâng lên thương cảm không hề nhỏ.

Năm đó Vũ An chưa nói phản bội cậu, chỉ là cấu kết với ngoại địch một chút thôi đã khiến cậu đau đớn như vậy, nếu đặt vào tình cảnh như Huyết Ngưng Sương chắc có lẽ...

Vũ Trì hít sâu một hơi, đem suy nghĩ của mình gạt bỏ, lần nữa tập trung nhìn về tấm gương.

Khung cảnh lúc này đã thay đổi, Tị Đô mặt mày dử tợn ngồi trên, Huyết Ngưng Sương ôm con trai thần sắc vô cùng bình tĩnh. Ở một bên Huyết Đồ cúi đầu, không nhìn mọi việc.

Để rồi khi đứa bé bị kiểm nghiệm ra huyết mạch không phải của Tị Đô, Huyết Ngưng Sương đã run rẩy quỵ xuống đưa đôi mắt đau đớn nhìn về phía Huyết Đồ.

Chỉ có điều, cơn giận của Tị Đô đã làm mờ đi tất cả, hắn ra tay gϊếŧ vợ con mình mà không hề để ý đến Huyết Đồ đứng gần đó với thần sắc có một chút giật mình, nhưng rồi cũng thôi.

Huyết Ngưng Sương chết đi, đứa con trai chết đi, tất cả đều do mình tự tay gϊếŧ, tràn cảnh đó một lần nữa ụp vào mắt đã khiến cho Tị Đô bắt đầu hoảng loạn.

Nhìn Tị Đô đang thất thần đứng đó, Tinh Lạc liền muốn quay đầu bỏ chạy thì bổng nhiên Vũ Trì đã xuất thủ đem hắn gϊếŧ trong thời không hỗn loạn.

Giá trị sinh tồn của hắn đến đây là kết thúc.

Cùng lúc này, từ ngoài xa mấy người Vũ An, Huyết Đồ cũng đã chạy lại.

Ngay khi Huyết Đồ vừa định mừng rỡ khoe với Tị Đô mình đắc thủ, thì một đôi mắt đầy huyết sát như quỷ dử đã nhìn hắn.

"Phốc..." Không nói một lời, Tị Đô đã chụp lấy cái cổ của Huyết Đồ.

"Vì sao ngươi hại thê nhi ta, nói" hắn siết chặt tay, Huyết Đồ thì giẫy giụa.

Nhưng khi nghe Tị Đô nhắc đến vợ con, hắn đã không còn sức mà giẫy giụa nữa, chỉ biết trơ mắt nhìn đối phương.

"Ngưng Sương là chị ngươi, Tiểu Bảo Nhi là cháu ngươi, vì sao ngươi nở lòng hãm hại bọn họ" Tị Đô tiếp tục quát hỏi.

Đến đây, Huyết Đồ như dùng hết sức của mình đẩy Tị Đô ra, không một lời chối tội, hắn chỉ ôm mặt nhưng...lại cười.

"Haha, ngươi đã biết, thì ra ngươi đã biết. Cũng tốt, ngươi đã biết cũng tốt.

Đúng, là ta ra tay, là ta hãm hại bọn họ, nhưng ta cũng không phải thật sự muốn bọn họ chết. Ta chỉ muốn ngươi từ bỏ bọn họ, nhưng ngươi ra tay quá nhanh, làm ta không kịp trở tay"

"Vì sao? Vì sao? Lý do vì sao ngươi độc ác như vậy?" Tị Đô xông tới nắm lấy cổ áo hắn mà quát lên.

"Là vì ngươi, là vì ta yêu ngươi, ta muốn ngươi là của ta" Huyết Đồ không chút hối lỗi, cũng quát lên. Nhưng sau đó giọng của hắn lại nhỏ lại, hắn đưa tay vuốt lấy mặt Tị Đô trìu mến:

"Là ta yêu ngươi, lý do này đã đủ chưa?"

"Năm đó, người nhận biết ngươi trước là ta, người yêu ngươi, luôn giúp đỡ ngươi cũng là ta.

Ta có gì thua kém Ngưng Sương, tại sao ngươi lại cưới chị ta?"

"Ngày ngươi đại hôn, ta như kẻ điên. Haha, ta cũng muốn từ bỏ, muốn quên ngươi nhưng ta làm không được.

Nhìn ngươi cùng người khác sớm chiều bên nhau, ta làm không được, ta không thể khống chế được bản thân mình, ta không thể"

Nghe từng lời của Huyết Đồ, Tị Đô không thể tiếp tục điên cuồng nữa, hắn xui tay để mặc cho đối phương rơi xuống đất.

Nhưng kẻ bên dưới vẫn không ngừng nói, hắn như muốn nói hết tâm tư bao năm của mình ra.

"Ngưng Sương, chị ta biết tình cảm của ta dành cho ngươi, nhưng chị ta vẫn muốn khıêυ khí©h ta, ở trước mặt ta cùng ngươi chơi trò ân ân ái ái, tình chàng ý thϊếp.

Haha, ngày hạ sinh, chị ta còn dám khıêυ khí©h ta, hạ nhục ta"

"Haha, chị ta đã khiêu chiến trước nếu ta không nhập cuộc chẳng khác nào phụ lòng chị ta?

Chẳng qua, muốn đấu với ta, chị ta còn kém rất xa, rất xa. Chỉ một mưu kế nhỏ, lợi dụng ngươi vừa mới thua trận bực tức, ta liền tạo ra màn kịch này.

Ngươi thấy ta giỏi không? Tính tình, cảm xúc của ngươi ta đều hiểu rõ, chỉ có ta mới là người hiểu ngươi nhất chứ không phải chị ta"