Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khổng Tước Kỳ Duyên

CHƯƠNG 490: BIẾN CỐ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thời gian trôi qua đã rất nhiều năm, cho dù là Vũ Trì, Tị Đô hay Bích Lạc đều cảm thấy nóng lòng.

Bổng một hôm, tâm linh của Vũ Trì đột nhiên rung động, cảm giác có chuyện gì đó rất xấu đang xảy ra làm cậu không thể nào yên lòng.

Lúc này, từ Vũ Trụ Tâm Cung truyền tới tình trạng khẩn cấp, khi Vũ Trì tâm vừa niệm một cái nó liền gấp rút bay trở về tay cậu.

Biết có chuyện bất ổn, Vũ Trì hít sâu một hơi mở ra Tâm Cung mà đi vào.

Vũ Trì vừa bước vào Tâm Cung ngay lập tức liền quỵ xuống, đầu óc trống rỗng.

Trước mặt cậu là Tuyết Dạ cả thân thể nát bét, máu thịt lẫn lộn, thoi thóp nắm đó nhắm nghiền mắt.

"Dạ, Dạ, không, không thể, ngươi không thể có chuyện gì a" cậu bò lại chỗ Tuyết Dạ, tay rung rẫy không dám chạm vào Tuyết Dạ vì sợ, cậu sợ hắn đau, cậu sợ hắn bỏ cậu mà đi.

Trong cơn hoãn loạn, Vũ Trì nhớ đến Thiên Ninh. Ngay lập tức cậu bay ra ngoài như một tia chớp, miệng thì hô thật lớn:

"Ninh nhi, nhanh chóng đến đây"

Không đợi Thiên Ninh kịp hiểu chuyện gì xảy ra, Vũ Trì đã bắt lấy tay cô bé kéo đi.

Một bên, những người khác biết chuyện không ổn cũng đã lao theo.

"Phụ thân..." Cũng như Vũ Trì, Thiên Ninh vừa thấy thảm trạng của Tuyết Dạ cũng không dám tin, đau đớn mà gào khóc lên.

Xung quanh những người khác đều bụm miệng, mở to mắt.

"Ninh nhi, bình tĩnh lại, mau cứu phụ thân con" Vũ Trì run đôi tay ôm lấy vai Thiên Ninh nói.

"Đúng vậy, cứu, phải cứu phụ thân" Thiên Ninh dường như chỉ có quáng tính sử dụng Vạn Vật Thánh Đạo cứu lấy Tuyết Da.

Từng giây trôi qua, nhìn cơ thể Tuyết Dạ dần tụ lại, con tim của Vũ Trì như có ai đó bóp nghẹn lại.

Xung quanh không một tiếng động, hoặc dã là không ai dám gây ra tiếng động làm ảnh hưởng đến Thiên Ninh.

Môt bên Thiên Ninh đang dốc toàn lực cứu người, bổng nhiên bên ngoài từng luồng sát khí đã úp xuống.

"Các ngươi ở đây, ta ra ngoài xem" phân phó một câu Vũ Trì liền vội vàng bay ra ngoài.

Bên ngoài, Vũ An miệng còn vương vệt máu cũng đang hớt hải chạy đến.

"Ca, là ả Bích Lạc, ả đang kéo tới đệ ngăn không được" hắn hô lớn.

"Beng..." Chợt không gian chớp động Vũ Trì đã xuất hiện ở phía sau Vũ An, huy kiếm đở lấy một đao của Bích Lạc.

Đúng vậy, bà ta đã đến.

"Phốc..." Đơn thuần một lần va chạm, Vũ Trì đã bị bà ta đẩy ra xa.

"Tứ Hỗn Độn Khí" Vũ Trì nhíu mày lại.

"Haha, ta đã gom đủ bốn Hỗn Độn Khí, các ngươi lấy gì ngăn cản ta" đứng trên cao Bích Lạc điên cuồng cười lớn.

Bây giờ Vũ Trì đã biết ai gây ra cho Tuyết Dạ vết thương khủng khϊếp như vậy rồi.

Bích Lạc điên cuồng, còn Vũ Trì lúc này thì hai mắt cũng đang đỏ ngầu ngầu.

Thời Không cùng lúc cực hạn vận chuyển, từ bên trong một kiếm cũng đã được Vũ Trì tốc lực chém tới.

"Beng..." mặc dù thân còn bị Thời Không bao phủ, nhưng Bích Lạc cũng không ngần ngại đón lấy kiếm của Vũ Trì.

"Để ta cho ngươi biết sự lợi hại của Tứ Hỗn Độn Khí" Bích Lạc cười ha hả, một đao chém tới.

Một đao như bao hàm hỗn hợp khí tức nguyên sơ, chém ra liền đem Thời Không Thế Giới tách ra làm đôi.

"Xoẹt..." Mặc cho Bích Lạc cường thế, Vũ Trì không thể lùi bước được.

Lùi bước chính là tử vong, không chỉ có cậu mà còn gia đình cậu và cả Tuyết Vũ Tinh Vực này.

Vũ Trì liều mạng, lấy chiến lực của cậu khiến cho Bích Lạc gặp không ít khó khăn. Nhưng chênh lệnh quá lớn, càng đánh Vũ Trì liền bị rơi vào thế hạ phong.

Ngay khi cậu tưởng như mình sẽ bị đao của Bích Lạc chém chết, thì một thân thể cao lớn đã xuất hiện trước mặt, chắn cho cậu một đao này.

"Ầm..." Va chạm, thân thể to lớn ấy cũng bị đẩy lùi ra ngoài xa.

"Tị Đô, sao ngươi lại đến đây?" Vũ Trì lau vết máu trên môi hỏi.

Dù bị thương nhưng Tị Đô vẫn cười đáp lại:

"Ta không đến thì ai cứu ngươi? Dựa vào tên phu quân vô dụng của ngươi là không được a"

Cho dù là vừa được cứu, nhưng nghe xong câu trả lời của hắn mặt Vũ Trì liền đen lại.

"Đến đúng lúc lắm, ta sẽ tiễn các ngươi cùng đi một lượt" Bích Lạc nhìn Tị Đô lúc này hoàn toàn không để vào mắt.

"Hừ, mụ điên. Không ngờ ngươi lại gϊếŧ cả người của mình để gom đủ Tứ Hỗn Độn Khí.

Ngươi không sợ bị thiên tru à?" Tị Đô hừ lạnh.

Tị Đô hắn hung danh vang dội nhưng đối với người của mình dù không hết lòng, nhưng ít ra cũng sẽ không gϊếŧ người cướp của.

Nhưng Bích Lạc, bà ta điên rồi đến người của mình cũng gϊếŧ.

"Haha, ta giúp Thánh Đình Tinh Vực thống nhất thập vực, mở ra thời đại huy hoàng thiên tru có thể làm gì ta?" Bích Lạc lớn tiếng đáp lại.

Thiên tru một là do Tinh Vực Ý Chí, hai là Vũ Trụ Ý Chí giáng xuống.

Bích Lạc gϊếŧ người của mình để cướp Hỗn Độn Khí, mặc dù đã bị Thánh Đình Tinh Vực Ý Chí bài xích nhưng cũng không thể làm gì bà ta.

Còn Vũ Trụ ý chí luôn không ngăn cản tranh đấu, cho nên đối với việc này cũng xem như thường.

Có lẽ chán nói rồi, Bích Lạc liền không chút nương tay chém tới.

Lần này, không chỉ có Vũ Trì, Tị Đô mà Vũ An cũng gia nhập cuộc chiến.
« Chương TrướcChương Tiếp »