Thật ra mà nói Vũ Trì càng muốn một trận phân thắng bại để giảm bớt thời gian, nhưng nếu bọn họ đã muốn đấu ba trận như vậy thì cậu cũng chỉ đành làm theo.
Thời Không Đại Đạo nhân tài đông đảo, nhưng để chắc chắn thắng trận cũng không có quá nhiều.
Ở trận đầu tiên đối chiến Ngũ Hành Thánh Đạo Vũ Trì đã phái ra Khúc Môn Chủ.
Ngày xưa để tu luyện được Không Gian Thánh Đạo, Vũ Trì cũng phải luyện thành Ngũ Hành Thánh Đạo. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ Ngũ Hành Thánh Đạo cũng không vừa lòng với Không Gian Thánh Đạo lâu rồi.
Khúc Môn Chủ thành đạo đã lâu, nhưng rất tiếc đa phần lại chuyên tu Trận Đạo, cho nên xuất trận không cầm cự được bao lâu liền thua cuộc.
Mà nói đến Trận Đạo của Khúc Môn Chủ cũng không đến mức xuất thần nhập hoá như Tuyết Dạ, vì thế việc ông ta thua cuộc cũng là điều dể hiểu.
Cũng may là ông không để bị thương, nếu không Vũ Trì sẽ cảm thấy ái ngại trong lòng.
Trận thứ hai Vũ Trì phái ra Đinh lão, từ khi đột phá Tinh Vực Cảnh, thì những năm gần đây tạo nghệ Không Gian Thánh Đạo của ông ta đã vượt qua Khúc Môn Chủ, chiến lực cũng mạnh hơn.
Để lấy lại thế cân bằng cho Không Gian Thánh Đạo, Khúc Môn Chủ đã liều mạng đánh một trận sống chết.
Từng trải qua cái chết, cho nên Đinh lão không hề sợ chết. Hơn nữa ông ta biết, Vũ Trì sẽ không để ông ta chết.
Đinh lão bạo nộ, bên kia vị Tinh Vực cảnh cũng không dám liều mạng như vậy, cho nên cuối cùng đành phải nhận thua.
"Tốt rồi, cuối cùng cũng đến phiên ta ra trận" Vũ Trì phất tóc đứng lên bay ra.
Cậu không hiếu chiến, nhưng nhìn người khác đánh nhau nhiều như vậy thì tay cũng có chút khó chịu.
"Lên đi" từ trên cao cậu nhìn Ngũ Hành Đạo Chủ nói.
Ngũ Hành Đạo Chủ tên là Tiêu Hoành, xuất thân từ Nguyên Tố Tinh Vực, năm đó nếu không phải bị Minh Trị chèn ép thì đã trở thành Tinh Chủ, chứ không phải là Thủy Ngọc Hiên.
Vì lẽ đó, hắn luôn ôm hận, cái chết của Thủy Ngọc Hiên hắn cũng đã xuất ra không ít lực.
Sau này, hắn bị Minh Trị truy sát đành phải nương nhờ Ma Thần Tinh Vực, trở thành chiến tướng của Tị Đô. Những năm qua hắn vì Ma Thần Tinh Vực làm không ít chuyện, nhất là sau khi Tị Đô cướp được Địa Khí của Bồng Lai hắn càng quyết tâm hơn, mong muốn Tị Đô sẽ để mắt mà giao Địa Khí cho hắn.
Vì lẽ đó, hắn mới khiêu chiến Vũ Trì, một phần cũng vì muốn thể hiện trước mặt Tị Đô.
"Vũ Đạo Chủ, đắc tội rồi" Tiêu Hoành đạp bước phóng lên đứng đối diện với Vũ Trì.
Nhưng ngay lúc đó, không gian xung quanh hắn đã phong tỏa, đem thân thể, tay chân của hắn đều siết chặt lại.
"Bùm...bùm..." Phản ứng rất nhanh Tiêu Hoành liền đem Ngũ Hành bao bộc lấy chân thân, bài xích không gian ra bên ngoài.
Hắn được thế lấn tới, vội vàng đem Ngũ Hành đánh tới chổ Vũ Trì.
Bổng nhiên không gian trở nên hư ảo, Ngũ Hành đánh tới như chạm vào mặt kín, ngay sau đó liền phản chiếu dội ngược về.
Thấy tình thế không ổn Tiêu Hoành liền muốn phá ra một lổ thông đạo để ra ngoài, nhưng Vũ Trì cũng đã kịp bẻ cong không gian đá hắn trở lại.
"Khiêu chiến ta cũng là ngươi, muốn chạy cũng là ngươi, ngươi nghĩ Vũ Trì ta dể dàng bị ngươi đùa giỡn vậy sao?" Vũ Trì lạnh lùng truyền lời vào tai Tiêu Hoành.
"Vũ Đạo Chủ, ta không có ý đó, ta..." lúc này đứng trước Vũ Trì, Tiêu Hoành dường như không hề có lực phản kháng, cho nên...hắn sợ a.
"Vậy ngươi có ý gì?" Vũ Trì vẫn lạnh lùng hỏi.
"Là...là ta muốn giúp Không Gian Thánh Đạo, ta giành khiêu chiến trước để cho Vũ Đạo Chủ thắng nhanh, không tốn quá nhiều sức a" Tiêu Hoành nhanh chóng lừa dối.
"Là vậy sao? Nhưng nếu bây giờ ta đơn giản thả ngươi đi, như vậy chẳng khác nào tiếp tay cho Vô Cực Thánh Đạo kia, để chúng được nước khi dể ta?"
"Vậy, người muốn như thế nào mới chịu thả ta đi?" Tiêu Hoành thấy Vũ Trì không muốn buông tha mình, liền sợ hãi hô lên.
"Ngươi nói sai rồi, ngươi nên nói ngươi phải làm gì để tha vừa lòng thả ngươi đi" Vũ Trì khẽ lắc đầu.
Không cho hắn quá nhiều thời gian, Vũ Trì lại lên tiếng:
"Nghĩ nhanh lên, nếu không ngoài kia có không ít kẻ sẽ nghi ngờ đó"
Tiêu Hoành không phải kẻ ngốc, Vũ Trì vờn hắn ở đây mà không trực tiếp gϊếŧ là vì muốn hắn làm việc cho cậu, nhưng mà phản bội Tị Đô sẽ không có kết cục tốt a.
Nhìn ra bâng khuâng của hắn, Vũ Trì có chút nhẹ nhàng nói:
"Ngươi đã từng một lần phản bội Nguyên Tố Tinh Vực, ngươi nghĩ Tị Đô sẽ tuyệt đối tin tưởng ngươi sao?
Nếu như Tị Đô thật lòng coi trọng ngươi thì đã đem Địa Khí của Bồng Lai Tinh Vực cho ngươi rồi"
Vũ Trì nói trúng tim đen của Tiêu Hoành, nhưng cũng làm sự bâng khuâng của hắn càng thêm lớn.
"Vậy Vũ Đạo Chủ có hoàn toàn tin tưởng ta không?" Hắn hỏi.
"Nghi ngờ thì không dùng, dùng thì không nghi ngờ, đây là triết lý của ta.
Nhưng nếu ngươi muốn để ta hoàn toàn tin tưởng ngươi, thì ngươi cũng đừng có ý nghĩ đổi chủ lần nữa.
Nếu không, cho dù ngươi trốn ở phương trời gốc biển nào, ta cũng có cách để ngươi sống không bằng chết. Nên nhớ, Vũ Trì ta rất ghét bị người khác phản bội.
Tuy nhiên đổi lại, những thứ Tị Đô cho ngươi được thì ta cũng cho được, những thứ hắn không cho ngươi được thì ta vẫn cho được" Vũ Trì tự tin nói ra.
Không biết Tiêu Hoành lựa chọn như thế nào, nhưng sau đó chỉ thấy hắn trọng thương sắp chết bị Vũ Trì đá ra ngoài.
Khi cậu thu chân, còn khıêυ khí©h nhìn Tị Đô một cái.