Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khổng Tước Kỳ Duyên

CHƯƠNG 461: KẾT QUẢ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ở gần chìa khoá nhất lúc này là ba bị Phượng Tổ, Ma Chủ và Quỷ Đế, tuy nhiên cả ba lại thiếu đi tốc độ quyết định. Vì thế chưa kịp ra tay đã bị người chặn lại.

Lúc này, ở một phương Tử Sương Long Hoàng thấy vậy cũng muốn đi tiếp viện. Chỉ là, ở đây lấy thực lực của cô ta chỉ xếp hạng trung lưu sao có thể chen chân vào cuộc chiến đỉnh cao?

Cho nên, khi chỉ vừa động thủ thì cô ta đã bị đánh văng ra ngoài, lân giáp đều bị tróc một mãnh thật lớn.

"Tử Sương" nhìn con gái mình bị đánh trọng thương Long Đế càng thêm nổi điên.

"Nhanh lên, phải cướp được chìa khóa, Trận Bàn sắp không trụ được bao lâu nữa rồi" ngay lúc này chợt tiếng Thiên Ninh vang lên.

Có lẻ bởi vì con gái và một phần cũng vì lời của Thiên Ninh ảnh hưởng, Long Đế đã quyết định một chuyện.

"Công Chúa, xin người sau này chăm sóc Long Tộc" ông ta truyền âm cho Thiên Ninh, sau đó lại liếc mắt nhìn qua Đinh lão.

Nhận được ánh mắt của Long Đế, Đinh lão khẽ gật đầu một cái vận dụng không gian cực hạn đẩy lui người của Tuyết Vũ ra bên ngoài, sau đó lại dùng không gian vây khốn một lượng lớn Ma Thần và bên trong còn có...Long Đế.

"Các ngươi chết hết đi" thân rồng to lớn của Long Đế bổng chóc đỏ lên.

"Hắn muốn tự bạo" bên phía Ma Thần rất nhanh cũng có kẻ phát hiện ý đồ của ông ta.

Vì thế, trong ngoài phối hợp đã có mấy tên nhân cơ hội Đinh lão đang tận lực vận chuyển không gian đã đánh lén ông.

"Phốc..." Bị tập kích bất ngờ, cả l*иg ngực của Đinh lão đều bị đánh thủng, nhưng dù chết ông cũng không buông ra không gian l*иg giam.

"Ầm..." Một tiếng nổ cực lớn vang lên, dù có không gian của Đinh lão vây lại nhưng vụ nổ này cũng đã làm tạt không, lan ra tận bên ngoài.

"Cha...không..." Tử Sương Long Hoàng cảm nhận khí tức của cha mình đang dần tiêu tán, đau đớn đến độ buông bỏ vũ khí mà quỳ sụp xuống khóc.

Trong nhất thời cũng có rất nhiều người cũng không tin vào mắt mình, thất lạc đứng đó nhìn vào màng khói bụi còn sót lại.

Lúc này đây, cho dù là Vũ Trì cũng nhắm mắt lại.

"Haha, Giỏi lắm, rất can đảm" chợt Tị Đô cười nói, giống như những kẻ chết không phải là người của hắn vậy.

Còn những vị Tinh Chủ khác cũng đều rung động không thôi, tràn tự bạo này dường như đã được sắp xếp từ trước rồi.

Về phần trong cuộc chiến, ngay khi tất cả đều bị vụ tự bạo của Long Đế ảnh hưởng thì Vũ Lượng sẽ xé không bay tới chìa khóa.

"Chặn hắn lại" một tên Ma Thần bất ngờ hô lên.

"Các ngươi thua rồi, haha" bổng nhiên Đinh lão cười lớn, mặc cho thương thế vẫn nhanh chóng phóng lên chặn cho Vũ Lượng.

"Ầm..." Vốn đã bị thương, nay lại chịu đòn cho Vũ Lượng, vì thế chỉ thấy thân thể ông như một quả bóng bị xì hơi, tự do mà rơi xuống mặt đất.

"Đinh lão" Tất cả mọi người đều đồng loạt hô lên.

Bọn họ trăm người đã sống với nhau suốt mấy trăm năm, tuy Đinh lão là người sống nội tâm, ít nói chuyện với mọi người, nhưng ông luôn quan tâm người khác. Hầu như những người ở đây đều đã từng nhận được sự dạy dỗ của ông, nói ra ông như một người thầy của bọn họ vậy.

Bây giờ nhìn ông vì đại cuộc mà hy sinh bản thân, ai náy đều vô cùng đau lòng.

"Ầm..." Bổng nhiên giữa trời quang mây tạnh, một trận động đất lớn đã xảy ra.

Mặt đất rung rinh cả lên, khi nhìn lại đã thấy Vũ Lượng đem chìa khoá cấm vào cửa Cung Điện.

"Thua, chúng ta vậy mà thua" một tên Ma Thần quỳ sụp xuống, tâm cảnh của hắn lúc này dường như đã bị xé rách.

Làm Ma Thần quát tháo phong vân, bách chiến bách thắng vậy mà hôm nay lại thua dưới tay một tinh vực chỉ mới xuất hiện, đây là một chuyện rất khó để bọn họ tiếp nhận a.

Sau đó không lâu, Cung Điện đã tách khỏi mặt đất bay lơ lửng trên hư không, phát ra từng luồng ánh sáng tinh khiết và đem người của Tuyết Vũ Tinh Vực toàn bộ hút vào trong.

"Thua, vậy mà thua" rất nhiều Tinh Chủ nhìn thấy kết quả này đều thở dài một hơi. Nhất là Huyết Đồ nhìn qua vẻ mặt vẫn tươi cười của Tị Đô mà lòng càng thêm phẩn nộ.

"Chúng ta thua, ngươi còn cười gì chứ?" Hắn chợt quát thẳng vào mặt Tị Đô, làm cho đối phương giật mình một cái.

"Thắng thua là chuyện bình thường, đây mới chỉ là khởi đầu ngươi tức giận gì chứ?" Sau đó Tị Đô cũng liếc nhìn hắn một cái khó hiểu rồi mới trả lời, nhưng kế tiếp vẫn đăm đăm nhìn Vũ Trì, làm cho Huyết Đồ tức muốn hộc máu.

"Xoẹt..." Chợt bầu trời mở ra, từng người còn sống sót sau trận chiến đều bị truyền tống ra ngoài.

Ngoài Tinh Hồn Tinh Vực ra, thì những tinh vực khác ít nhiều cũng sống được vài người.

"Cuối cùng...là Tuyết Vũ Tinh Vực thắng?" Lô Ngạn Bân sau khi ra ngoài nhìn xung quanh không thấy người của Tuyết Vũ Tinh Vực liền hỏi.

"Nhìn hai vị Tinh Chủ của họ vui như vậy, chắc là đúng rồi" Trữ Cần thờ dài đáp.

"Haha, thua, không chỉ là riêng Thánh Đình Tinh Vực chúng ta thua, còn cả Vũ Trụ này đều thua. Thua vì đã khinh thường bọn hắn từ đầu, thua vì đã quá tự mãn vào bản thân. Haha, thua, thua đúng lắm" Lô Ngạn Bân đột ngột cười nói thật lớn, không chỉ khiến cho xung quanh mà cả các vị Tinh Chủ ngồi bên trên cũng phải nhìn nhau thở dài.

Đúng vậy, nếu như từ đầu bọn họ đề phòng Tuyết Vũ Tinh Vực một chút thôi thì có lẽ kết quả đã khác rồi.

"Vũ Tinh Chủ, Giang Thành Thái vẫn còn sống, chuyện đó...ngài thấy như thế nào?" Bổng nhiên Nguyên Khâm Tinh Chủ của Lưỡng Giới Tinh Vực lên tiếng, dò hỏi Vũ Trì.

"Tốt thôi, ngươi gọi hắn lên đây" Vũ Trì nhàn nhạt đáp lại.

Nghe cậu nói, Nguyên Khâm Tinh Chủ khoé miệng không nhịn đã nở ra nụ cười.
« Chương TrướcChương Tiếp »