Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khổng Tước Kỳ Duyên

CHƯƠNG 450: QUAN CHIẾN

« Chương TrướcChương Tiếp »
Từ chối một vị Tinh Chủ đó là việc rất hiếm, dường như chưa từng có tiền lệ trước đó. Nhưng thứ khiến người ta bất ngờ hơn cả, đó là thân phận của Thiên Ninh.

Con gái Vũ Trì, cũng chính là con của hai vị Tinh Chủ!

Ở đây không phải chỉ có riêng vợ chồng Vũ Trì là có con, mà rất nhiều vị Tinh Chủ cũng có. Chỉ là, thân phận của Tuyết Dạ và Vũ Trì quá mức đặc biệt. Những người khác tuy là Tinh Chủ, nhưng quyền lực cũng phải chia nhau, chỉ có vợ chồng cậu mới chân chính là chủ nhân của một toà tinh vực.

Vì lẽ đó so với hậu duệ của những Tinh Chủ khác, thì thân phận của Thiên Ninh chỉ có cao hơn mà thôi.

"Thì ra là tiểu công chúa của hai vị đây, là ta mạo muội rồi" Hoa Tổ cười cười lên tiếng.

Thật ra ngoài yêu tài, thì việc Hoa Tổ muốn nhận Thiên Ninh làm đệ tử cũng vì để tăng thêm địa vị của mình. Nhưng bà ta là người thông minh, rất nhanh liền tính toán ra một kế hoạch mới.

"Chú Sinh Tinh Vực chủ tu Tạo Hoá Đại Đạo, ta vốn định sau cuộc chiến lần này sẽ mở một hồi Giao Lưu Hội, trao đổi tâm đắc về Tạo Hoá Đại Đạo.

Nếu như hai vị và tiểu công chúa đây có thời gian thì xin mời đến Chú Sinh Tinh Vực làm khách a"

Vừa nghe liền biết Hoa Tổ muốn kéo gần quan hệ với Tuyết Vũ Tinh Vực.

Nhưng đây cũng là việc tốt, thêm một đồng minh chính là bớt đi một kẻ thù, vợ chồng cậu rất sẵn lòng tiếp nhận thành ý này.

Trở lại với chiến trường, sau khi hồi sinh lại những người đã chết, cho dù vô cùng mệt mỏi nhưng Thiên Ninh lại rất vui vẻ.

"Công Chúa, đa tạ ngài" những người được hồi sinh là cảm ơn từ tận đấy lòng.

Nếu trước đây bọn họ chấp nhận nghe lệnh Thiên Ninh vì uy nghiêm của hai vị Tinh Chủ, thì giờ đây họ đã cam tâm tình nguyện.

Khác với vợ chồng Vũ Trì, Thiên Ninh lương thiện hơn rất nhiều, nhưng cũng chính vì lương thiện mà hôm nay cô ta đã được mọi người tin phục.

"Chúng ta là đồng đội, không cần cảm ơn" Thiên Ninh yếu ớt cười nói.

Sau đó, đoàn người không tiếp tục di chuyển mà ở lại đây nghĩ ngơi một thời gian và cũng để chiêm nghiệm, rút ra kinh nghiệm qua trận chiến vừa rồi.

Vài ngày trôi qua, khi tất cả đều đã ổn định thì đoàn người mới tiến về phía trước mà hành trình.

Trên đường đi xác chết có không ít, nhìn thảm cảnh này Thiên Ninh lại bùi ngùi trong lòng.

Những người ngã xuống ở đây có ai không phải là kỳ tài, hùng bá một phương. Nhưng vì một chỉ thị, buộc bọn họ phải tranh đấu mà họ đã mãi nằm xuống tại đây.

Thiên Ninh tiếc thương và đồng cảm với bọn họ, nhưng không có nghĩa là cô sẽ nương tay vì suy cho cùng tu sĩ là tranh đoạt, chỉ có vượt qua người khác mới có thể sinh tồn.

Cho dù Thiên Ninh có bao nhiêu thiện lương đi nữa, nhưng trên vai cô là gánh nặng, là tồn vong của cả tinh vực, là niềm mong mỏi hy vọng của cha và phụ thân. Cho nên, cô không thể thoát ra khỏi quy luật này, buộc cô phải tranh đấu cho bằng được, hơn nữa là còn phải chiến thắng.

Bổng lúc này, Thiên Ninh nghe thấy phía trước có tiếng đánh nhau, một nam tử bị mười người vây công bởi cả hai mặt.

"Công chúa, bọn họ là người của Lưỡng Giới Tinh Vực" Nộ Thiên Quân nói nhỏ vào tai Thiên Ninh.

"Nam tử đó dường như cũng là người của Lưỡng Giới Tinh Vực?" Thiên Ninh hỏi.

Cô đã xem qua tình báo về các tinh vực, cho nên cũng có nhớ mang máng về nam tử trước mắt này.

Chỉ là, khi Nộ Thiên Quân chưa kịp trả lời thì phía trước đã có tiếng truyền lại:

"Giang Thành Thái, hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi, haha"

"Cả Thiên Đình lẫn Địa Ngục đều không có chỗ cho ngươi dung thân, thì ngươi còn sống trên đời này làm gì"

"Haha, Giang Thành Thái, có trách thì ngươi nên trách cha mẹ ngươi đã sinh ra ngươi"

"Chỉ khi ngươi chết thì dòng máu ô uế lai căng giữa Quỷ Tộc và Nhân Tộc của ngươi mới được xoá bỏ, cho nên ngươi nhận mệnh đi"

Mặc cho những lời chỉ trích, nam tử gọi Giang Thành Thái chỉ lạnh lùng đứng đó, sau một hồi hắn mới phát ra tiếng cười thật lớn:

"Mạng của ta là do cha mẹ đã ban cho, cho dù là bất kỳ ai cũng không có quyền định đoạt.

Các ngươi có chấp nhận ta hay không ta chẳng cần quan tâm, dù là toàn bộ người trên cỏi đời này không chấp nhận ta, thì ta cũng mặc kệ.

Ta là chính ta, cuộc đời này là của ta, ta sống cho ta, các ngươi chẳng là cái đinh gì cả.

Nhưng hôm nay các ngươi đã muốn hợp sức lại gϊếŧ ta, thì dù là Thiên Đình hay Địa Ngục ta cũng bắt các ngươi phải chết"

Những lời của Giang Thành Thái thật sự quá cuồng ngạo, nhưng cuồng ngạo thật sự không chỉ thông qua lời nói là được.

Ở xa, Thiên Ninh đang hứng thú theo dõi cuộc chiến đang diễn ra. Đúng là Giang Thành Thái có bản sự để cuồng ngạo, một mình hắn cũng với một thanh kiếm đã độc chiến mười người vẫn không rơi vào thế hạ phong.

"Vận dụng Không Gian Thánh Đạo rất tốt" Đinh lão đứng quan chiến, nhìn Giang Thành Thái vận dụng không gian ẩn hiện lấy mạng hai tên liền không ngại mà mở lời khen.

"Phong cách chiến đấu này có chút giống Lâu Chủ" Nộ Thiên Quân chợt nói, nhìn Giang Thành Thái thật sự hắn lại nhớ lại những lúc Vũ Trì chiến đấu.

Nghe lời này, Thiên Ninh cũng nhẹ gật đầu một cái. Đúng vậy, giống ở chỗ có được sự biến ảo nhưng lại thiếu một chút hoa lệ.
« Chương TrướcChương Tiếp »