Đám người chặn đường này nhìn qua đều rất hung bạo, ai náy đều xăm trổ đầy mình. Có lẽ thực lực của chúng rất mạnh cho nên đến U Tuyết Vương cũng phải lui về sau.
"Ban Lang Cửu Quái, các ngươi có ý gì?" U Tuyết Vương lạnh lùng lên tiếng.
"Haha, các ngươi là người của tây Khu sao chúng ta có thể để các ngươi mang đồ của khu Đông đi được chứ" nói xong hắn liếc nhìn vợ chồng Vũ Trì một cái.
"Huống hồ bọn hắn giàu như vậy, cũng nên phân phát cho người khác một chút coi như là tích đức chứ"
Bao lâu rồi vợ chồng cậu chưa có lại cảm giác bị đánh cướp, chỉ tiếc là Vũ Trì lại không hề thích cảm giác này chút nào.
Vì vậy, không nói một lời tay của Vũ Trì liền bắn ra một luồng Cửu Thải Kiếm Khí, kiếm khí bay tới bọn chúng chợt tách ra làm chín.
Chín tia kiếm khí đúng lúc vừa đủ cho chín tên bên kia.
Thấy Vũ Trì ra tay đột ngột, chín tên liền tế ra Thần Khí phòng thủ. Nhưng chợt chín tia kiếm khí đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt của tất cả mọi người.
"Ý gì đây? Ngươi dám trêu chọc chúng ta?" Một tên bên kia tức giận quát lên.
Nghe vậy Vũ Trì nhướng mày nhìn hắn một cái, cậu mà rãnh đi trêu chọc bọn chúng à?
Ngay khi chín tên vừa định xông lên thì xung quanh bọn chúng từng lổ không gian đã mở ra. Lập tức, từ bên trong kiếm khí như mưa đã bắn ra, mặc cho Thần Khí phòng ngự hay là Thánh Đạo phòng thủ, tất cả đều bị kiếm khí chém nát.
"Đây là...là...quá mạnh rồi?" Long Tinh Giới Chủ nuốt ngụm nước bọt.
Thấy đám Ban Lang Cửu Quái đều bị thương nặng, U Tuyết Vương đột nhiên la lớn lên:
"Gϊếŧ bọn chúng, gϊếŧ hết bọn chúng. Chính bọn chúng đã đánh Minh Tâmtrọng thương suốt bao nhiêu năm"
Nghe ông ta la lớn Tuyết Dạ hai mắt liền đỏ lên, nên nhớ hắn cũng nhớ dòng máu hiếu chiến của Ma Tộc. Đối với những kẻ đã đánh mẫu thân mình bị thương, hắn sao bỏ qua cho được.
Nhưng lúc này, Vũ Trì đã nhanh hơn kết liễu cả chín tên. Cậu ra tay dứt khoát như vậy cũng để tránh cho Tuyết Dạ xúc động mà lộ ra quá nhiều.
Vũ Trì thực lực mạnh mẽ, ra tay ngoan tuyệt khiến cho ai náy đều sợ hãi không thôi.
"Uổng quá, bao nhiêu là Thần Khí đều bị phá hủy hết rồi" chợt Hoàng Ngọc Giới Chủ chép miệng thở dài.
Ban Lang Cửu Quái cướp bóc nhiều năm, tài sản phải nói là rất phong phú. Nhưng chỉ trong một chút ngắn ngủi, vì giữ mạng sống mà chúng đã sử dụng rất nhiều Thần Khí, nhưng tất cả đều bị kiếm khí của Vũ Trì chém hư hết rồi.
"Ngươi tiếc gì chứ, cuối cùng cũng không phải của ngươi" bên cạnh hắn Diêm La Giới Chủ hừ lạnh một hơi.
Sau khi công khai chém chết Ban Lang Cửu Quái chấn động vô số người, cho nên suốt đoạn đường kế tiếp không có một ai dám chặn đường của bọn họ nữa. Chỉ có một số ý quen biết U Tuyết Vương đến chào hỏi mà thôi.
Thế giới của U Tuyết Vương, không phải nói là của U Tuyết Vương và Minh Tâm có tên là A La. Đây là một thế giới rất đặc biệt, bởi vì U Tuyết Vương tu Ma, Minh Tâm tu Phật cho nên thế giới này cũng là Ma Phật song tu, nhìn qua rất đặc biệt.
Trên đường đi có thể thấy rất nhiều hoà thượng, nhưng tiềm tàng cho khí tức lại đều là Ma khí.
Đến Giới Chủ Điện, U Tuyết Vương cũng không vội đi gọi Minh Tâm, bởi vì đám bằng hữu của hắn vẫn còn chưa rời đi.
Nghĩ nghĩ một chút, U Tuyết Vương mới truyền âm cho Tuyết Dạ:
"Tiểu Dạ a, các vị đây đã giúp phụ thân, mẫu thân con rất nhiều, ta có trả cũng trả không hết ân tình này.
Con coi có gì tốt, đem cho bọn họ một ít đi"
Tuyết Dạ nghe vậy liền muốn lấy ra một ít đồ nhưng Vũ Trì nhanh hơn đã ngăn lại, sau đó cậu đem chín cái xác của đám Ban Lang Cửu Quái ra.
Từ trong cơ thể chúng lấy ra không ít đồ vật tốt, nhưng tất cả đều không hợp nhãn cậu, duy chỉ có một món Trung Phẩm Thần Khí gọi là Truy Quang Châm là cậu thu đi.
"Mỗi người chọn một món Thần Khí, một món Bảo Vật đi" cậu nói với mấy vị bằng hữu của U Tuyết Vương.
Mới đầu nghe Vũ Trì nói đám người còn có chút bất ngờ, nhưng sau đó rất nhanh bọn họ liền không từ chối.
Sau khi đợi mỗi người đều chọn xong, Vũ Trì mới thu chín cái xác lại.
Rất biết điều, đám người sau đó cũng nhanh chóng chào tạm biệt, ai về nhà náy trong niềm vui ngoài ý muốn.
Ở lại đây chỉ còn một nhà ba người, Vũ Trì mới lên tiếng hỏi U Tuyết Vương:
"Muốn tìm Luyện Thi bí pháp phải tìm ở đâu?"
Không suy nghĩ nhiều, ông ta liền trả lời:
"Luyện thi bí pháp thì ở đâu cũng có, nhưng muốn cao thâm bí pháp thì phải đến Cửu U Đế Quốc"
Chợt ông ta nhìn trời một cái, sau đó vội đứng dậy:
"Giờ này Minh Tâm đã thức rồi, chúng ta đi đến chỗ đệ ấy thôi"
Bởi vì chịu ám thương mà Minh Tâm hầu như đều phải ngũ để áp chế thương thế, cho nên U Tuyết Vương rất quen thuộc với giờ giấc của hắn.
Mang theo tâm trạng hồi hộp, Tuyết Dạ nắm chặt tay Vũ Trì bước theo U Tuyết Vương.
Trong phòng, đúng thật Minh Tâm đã thức, bây giờ hắn không còn cạo trọc đầu nhưng trên tay vẫn đeo một xâu chuỗi.
Cảm nhận được khí tức của U Tuyết Vương, hắn mới chậm chạp ngồi dậy, nhưng khi thấy Vũ Trì hắn liền cười thật tươi.
"Vũ Hoàng, là người sao?" Vũ Trì để lại ấn tượng trong lòng của hắn là vô cùng sâu đậm.
Gật nhẹ đầu một cái, Vũ Trì bước tới ngồi lên giường.
Lúc này đây, cậu không biết phải xưng hô như thế nào cho phải. Minh Tâm tuy kiếp trước là mẫu thân của Tuyết Dạ, nếu không quen biết còn đỡ nhưng bây giờ kêu cậu gọi hắn một tiếng "mẹ chồng" là rất khó mở miệng a.
Đứng ở gần đó, Tuyết Dạ xúc động khó nói nên lời, nhìn thân ảnh nho nhỏ, sắc mặt trắng bệch ngồi đó hắn vô cùng đau lòng.
"Mẫu thân" hắn nghẹn ngào thốt ra.