CHƯƠNG 42: VŨ TRÌ TRẢ THÙ

Nguyên khí tụ hội, dựa theo thiên tư của mõi người mà hấp thu được nhiều hay ít. Bởi vì Khổng Tước Tộc là cao đẳng Thánh Tộc nên nguyên khí lần này tụ hội hơn hẳn của Vũ An lần trước.

Giữa vòng nguyên khí, Vũ Trì lúc này đã lấy lại được ý thức, cậu điên cuồng mở ra từng lổ chân lông trên cơ thể mình để hấp thu được tối đa lượng nguyên khí.

Một lúc lông trên cơ thể của cậu đã mọc ra óng ánh giữa ánh nắng Mặt Trời. Sau đó trên đỉnh đầu một nhúm lông như cánh quạt đính những ngọc châu cũng đã xuất hiện.

Từ trong vòng nguyên khí, ngũ sắc quang mang cũng bắt đầu phát sáng, chúng bao phủ lấy Vũ Trì, nhưng tụ hợp nhiều nhất là ở phần đuôi. Lúc này lông đuôi của Vũ Trì cũng đã từ từ mọc ra, từng sợi, từng sợi với màu khác biệt đã chen nhau khoe sắc.

Các sợi lông với màu sắc khác nhau được kết cấu tỉ mỉ với phần cuối là những ngọc châu mỹ lệ đã lung linh khoe sắc dưới ánh nắng. Đầu tiên chỉ có năm màu, nhưng sau một hồi những sợi lông màu vàng và trắng cũng đã chen đi ra. Cứ như vậy bảy màu lông đuôi Khổng Tước đã hình thành trên cơ thể Vũ Trì.

Không phải vô lý khi Khổng Tước được công nhận là tộc mỹ lệ nhất thế gian, dù đó chỉ là ngũ sắc Khổng Tước, ở đây Vũ Trì đã trở thành một đầu Thất Thải Khổng Tước càng mỹ lệ gấp trăm lần.

"Greet...." đột nhiên Vũ Trì hót vang lên một tiếng, đôi cánh của cậu vổ tán đi tất cả nguyên lực.

Cậu xuất hiện như một vị tạo hóa hoàn mỹ nhất của thế gian dưới ánh Mặt Trời. Dù là dưới ánh nắng trói chang cũng không thể che lấp đi vẻ đẹp của Vũ Trì.

Tiếng hót của Vũ Trì vang lên, tất cả Điểu Tộc ở Cầm Kiếm Tông đều rung lây bẩy, sợ hãi mà nhìn ra bên ngoài.

Ở nơi dành cho các Thái Thượng tu luyện, lúc này đang diễn ra một cuộc hội hợp kín, nhưng khi nghe tiếng của Vũ Trì, Nhạn Cơ liền mở to mắt, rung rẫy đứng lên.

"Huyết...huyết mạch uy áp, ta cảm nhận uy áp này rất mạnh" Nhạn Cơ rung rấy nói.

Xung quanh nghe vậy đều cảm thấy chấn kinh hết cả. Nhạn Cơ huyết mạch không yếu, cũng thuộc về trung thượng cấp bậc lại có tu vi Anh Linh, chỉ một tiếng hót đã khiến bà sợ hãi đến vậy thì chủ nhân của nó còn đáng sợ đến cở nào.

"Gần đây chỉ có Vũ Trì đang phản tổ, chẳng lẻ là hắn" một vị Thái Thượng lên tiếng.

"Greet...." bổng một tiếng hot nữa vang lên, Nhạn Cơ liền hóa lại thành bản thể.

"Không được, là hắn đang gọi chúng ta đến nghênh đón, ta phải đi đây" nói nhanh một câu, Nhạn Cơ liền vυ"t bay đi. Theo sau, tất cả Thái Thượng và Tông Chủ đều bay theo Nhạn Cơ.

Không chỉ riêng Nhạn Cơ, lúc này trên bầu trời Cầm Kiếm Tông đang diễn ra một hồi "bách điểu triều phụng", tất cả Điểu Tộc ở phương này đều bay đến tập trung ở biệt viện của Tuyết Dạ.

Đột nhiên bên trong vang ra tiếng đàn, tiếng đàn này áp cho tất cả đều không thở nổi, không phân biệt có là Điểu Tộc hay không.

"Là Bách Điểu Triều Phụng, Thất Sát Tuyệt Tâm Khúc khúc thứ sáu. Haha, cuối cùng ta cũng biết vì sao vạn năm nay Cầm Tông không ai luyện được khúc này" chợt vị nữ Thái Thượng cao tuổi cười lớn.

Đúng vậy, "Bách Điểu Triều Phụng" như tên gọi, một khúc này phải lấy huyết mạch mà thi triển, hơn nữa chỉ có huyết mạch cao cấp của Điểu Tộc, thống lĩnh được một phương mới có thể. Bao năm qua ở Cầm Tông không có nhiều đệ tử Điểu Tộc huyết mạch cao, cho dù có cũng không đủ thống lĩnh một phương, cho nên không ai luyện được một khúc này.

Tiếng đàn vừa dứt, một tiếng hót nữa lại vang lên, một đầu Thất Thải Khổng Tước liền xuất hiện.

"Khổng Tước...Thất Thải Khổng Tước, ông trời ơi" đến kẻ sống lâu năm như đệ nhất Thái Thượng cũng không giấu được nổi kinh ngạc.

Lúc này một vị Tam Sắc Linh Điểu tu vi Anh Linh hậu kỳ đã bay ra, cuối đầu trước Vũ Trì.

"Tham kiến Thánh Tử đại nhân".

Ở đây rất nhiều người không biết Khổng Tước tượng trưng cho cái gì, nhưng lấy Tam Sắc Linh Điểu chảy xuôi huyết mạch Khổng Tước, hắn biết.

Khổng Tước Thánh Tộc, một đầu Khổng Tước đản sinh ở Hoàng Thường đại lục có ý nghĩa lớn đến cở nào. Đợi cho nó lớn lên, ở đại lục này sẽ không có kẻ nào là đối thủ của nó cả.

Nghe một tiếng Thánh Tử, nhao nhao theo sau kể cả Nhạn Cơ đều hô lớn.

Đứng một bên Tuyết Dạ vẫn chưa hiểu vì sao ngày thường Vũ Trì sống rất khép kín, nay lại gây náo động lớn đến vậy. Nhưng câu tiếp theo hắn đã biết.

"Tất cả hướng về Đài gia, diệt gia bọn chúng cho ta"

Đài gia, món nợ nhiều năm cũng đã kết thúc rồi. Ánh mắt lăng lệ nhìn phương xa, Vũ Trì liền vυ"t bay đi.

Đài gia ở đại lục này cũng là đại tộc, xưa nay rất ít người dám đánh chủ ý vào bọn hắn, dù sao phía sau lưng bọn hắn là Phục Linh Tông. Nhưng hôm nay đã khác, từ bốn phương tám hướng, cả quân đoàn Điểu tộc như điên loạn mà xông vào Đài gia chém gϊếŧ.

"Tiểu An, đây là những kẻ đã hại gia đình chúng ta ly tan, đệ hãy nhìn kỷ bọn chúng" đứng ở gần đó, Vũ Trì nói với Vũ An.

"Ca ca, vậy có phải chúng ta sẽ sớm gặp lại mẹ rồi" Vũ An vui mừng hỏi.

"Đúng vậy, sẽ mau thôi" Vũ Trì nhìn xa xôi trả lời.

Diệt Đài gia rất dể dàng, không mất bao lâu, cả Đài gia chỉ còn lại những đống đổ nát. Đài gia chính thức xóa sổ trên đại lục này.

Đám Cầm Kiếm Tông đi theo sau cứ nghĩ mọi chuyện đã kết thúc, nhưng lại không ngờ Vũ Trì lại dẫn đầu hướng về một nơi khác bay đi.

"Hướng này, không phải là Phục Linh Tông sao?"