CHƯƠNG 39: CHUYỆN CỦ CỦA NGUYỆT MA

Nhìn Vũ Trì như vậy, Tuyết Dạ không chỉ hận chết Nguyệt Ma còn hận luôn bản thân mình. Hắn ôm cậu vào lòng, muốn dùng hơi ấm sưởi ấm cậu, nhưng thân thể của Vũ Trì chỉ có lạnh thêm.

"Rắc...rắc...ầm..." chợt lúc này băng đóng lấy Nguyệt Ma bỗng vở ra, Nguyệt Ma cũng từ trong thoát ra. Nhưng mà cái giá phải trả cũng không nhỏ, nhìn khuôn mặt không chút máu của hắn là biết.

Vừa nhìn thấy Nguyệt Ma, Tuyết Dạ liền trở nên ác liệt, một chỉ hắn bắn ra một luồng băng hình xoáy lực liền gϊếŧ tới. Nguyệt Ma cũng không chờ chết, một chưởng hắc ám đối kháng lấy nó.

"Đủ rồi, Nguyệt Ma chúng ta là đến để chuyển lời Ngọc Dương tiền bối, ngươi đừng đánh nữa" lúc này đám người của Thiên Dương Tông mới xen vào ngăn cản cuộc chiến.

Nghe hai chử Ngọc Dương này đúng là Nguyệt Ma liền ngừng lại. Hắn thì ngừng nhưng Tuyết Dạ thì không?

"Tuyết Dạ, nể mặt ta đừng đánh nữa" ông lão của Thiên Dương Tông lên tiếng.

"Nể mặt ngươi? Ngươi là thứ gì chứ. Hôm nay Nguyệt Ma nhất định phải chết" cơn giận đã khiến cho Tuyết Dạ hoàn toàn thây đổi trở nên ác liệt không nể mặt một ai.

Bị khinh thường ông lão có phần tức giận nhưng tu vi không bằng người nên hắn đành nuốt hận vào trong.

"Nói xong chúng ta sẽ đi, sẽ không làm phiền các người chém gϊếŧ nữa"

"Muốn hắn sống thì để ta nói chuyện với bọm chúng, nếu không ta chết cũng kéo hắn theo" có vẻ Nguyệt Ma rất muốn nghe Ngọc Dương nói những gì nên hắn rất gấp ráp.

Nghe đến sự an nguy của Vũ Trì, Tuyết Dạ cố dầng lại cơn hẫn hít sâu một hơi, không nói cũng không ra tay nữa.

Thấy hai bên đã thỏa hiệp, ông lão của Thiên Dương Tông liền lấy ra một viên châu đưa cho Nguyệt Ma:

"Ngọc Dương tiền bối sau khi trở về từ trậm đánh đó liền tọa hóa, người chỉ để di thư nói: ngày ngươi phục sinh hãy mang viên châu này đến cho ngươi"

Nghe vậy Nguyệt Ma nhíu mày một cái, dùng nguyên lực truyền vào hạt châu. Bổng nhiên từ bên trong hình ảnh một nam nhân lịch lãm đã xuất hiện.

"Nguyệt nhi, ta biết sẽ có ngày ngươi trở về, ta cũng biết ngươi hận ta. Nhưng mà Nguyệt nhi, ta đã lấy cái chết tạ tội, mong ngươi tha thứ" nam nhân chính là một tia tàn hồn của Ngọc Dương, hắn nhìn Nguyệt Ma âu yếm nói.

"Không, ta sẽ không tha thứ cho ngươi, cho dù ngươi đã chết. Tại sao, tại sao ngươi lại chết, chưa phải chính tay ta gϊếŧ ngươi thì ta mãi hận ngươi" Nguyệt Ma lắc đầu, hắn lui về sau nhìn Ngọc Dương tràn đầy thù hận.

"Nguyệt nhi, là lỗi của ta, ta đã vi phạm lời thề của mình, là ta sai. Ngươi hận ta, ta hiểu, nhưng mà Nguyệt nhi à, ta vẫn yêu ngươi, ngươi là người ta yêu nhất" Ngọc Dương vẫn lơ lững đứng đó, yêu thương mình Nguyệt Ma.

"Yêu ta? Ta không tin, yêu chưa từng yêu ta, ngươi chỉ muốn tiếp cận để gϊếŧ ta. Ngọc Dương ngươi bỉ ổi lắm, tại sao đến giờ phút này mà ngươi vẫn gạt ta"

Thật không ngờ giữa Nguyệt Ma và Ngọc Dương lại có đoạn tình ngang trái như vậy. Một người là ma đầu, một người là lãnh tựu chính phái lại yêu nhau, thật ngang trái.

"Nguyệt nhi, ta đã chết, ta không cần phải gạt ngươi. Nguyệt nhi à, thời gian của ta không còn nhìu xin ngươi hãy nghe ta nói"

"Năm đó ngươi tẩu hỏa nhập ma lạm sát người vô số, vốn ta muốn gϊếŧ ngươi nhưng không ngờ lại yêu ngươi. Ta cứ nghĩ sẽ từ bỏ tất cả ở bên ngươi, nhưng vào đêm đó ngươi lại tái phát, gϊếŧ vào Thiên Dương Tông" kể đến đây Ngọc Dương tràn đầy u sầu. Một bên là tông môn, một bên là người yêu hắn chọn lựa rất khổ.

"Ta biết ngươi đã bố trí sẳn Tà Nguyệt Phục Sinh Trận cho chính mình khi cần thiết, vì vậy ta đã chọn lựa bảo vệ Thiên Dương Tông. Nhưng Nguyệt nhi à, khi đó ta rất khổ sở"

"Haha, ngươi từng hứa sẽ không tổn thương ta, nhưng ngươi lại gϊếŧ ta. Ngọc Dương, lời hứa của ngươi thật rẻ" Nguyệt Ma nghe vậy càng cười lớn.

Lời hứa này hắn từng tin vô hạn, nhưng không ngờ Ngọc Dương lại phản bội lại nó một cách rẻ tiền như vậy.

"Ta biết là ta sai, nên sau đó ta đã mang ngươi đặt ở đây chờ ngươi phục sinh" thì ra chính Ngọc Dương là người giúp Nguyệt Ma phục sinh.

"Nếu có như vậy, ngươi tại sao lại tự vẫn?" Nguyệt Ma không hiểu.

"Ta không tự vẫn...Nguyệt nhi, ngươi có từng nghĩ tới cái giá phải trả khi phát động Tà Nguyệt Phục Sinh Trận không?"

Cái giá phải trả? Có ý gì chẳng lẻ liên quan đến cái chết của Ngọc Dương.

"Tà Nguyệt Phục Sinh Trận cần hiến tế sinh mệnh của một người để cứu một người. Nguyệt Ma, chính vì ngươi mà hắn mới chết, nói đúng hơn ngươi đã gián tiếp gϊếŧ hắn" đột nhiên Tuyết Dạ xen vào, lời nói sắt bén đến không ngờ.

Nguyệt Ma chưa bao giờ biết điều này, đúng là hắn muốn bố trí Tà Nguyệt Phục Sinh Trận nhưng khi tìm hiểu thì chỉ là bản thiếu. Hắn không ngờ lại phải có một người chết thây, cũng không ngờ kẻ chết thây lại là Ngọc Dương.

"Nguyệt nhi, ngươi đã sống lại hãy thay ta sống thật tốt, đừng gϊếŧ người nữa, ta không thích ngươi quá sát lục. Nếu ngươi từng yêu ta hãy hứa với ta chuyện này" tàn hồn của Ngọc Dương càng lúc càng mờ, thời gian tồn tại của hắn sắp hết rồi.

"Ta không hứa, Ngọc Dương ta không hứa, ta cần ngươi phải luôn ở bên ngăn cản ta gϊếŧ người. Ngọc Dương ta không hứa a" lúc này Nguyệt Ma đã khóc, hắn muốn ôm lấy Ngọc Dương nhưng không thể. Cái ôm chỉ vào hư không, cái ôm không có người chỉ có từng cơn gió lạnh thổi vào lòng.