Đám người mới tới xét về tu vi thì không có gì đặc biệt, nhưng lại làm tất cả đều phải né qua một bên.
"Giỏi lắm Thiên Dương Tông, nếu đã tự đến đây thì không cần mắc công ta đi đến nó gϊếŧ các ngươi nữa" Nguyệt Ma âm u nói, nhìn hắn liền biết hắn hận đám người Thiên Dương Tông này đến cở nào.
Ngày xưa Thiên Dương Tông cũng từng là một siêu cấp đại tông, nhưng bây giờ đã xuống dốc chỉ còn là một nhất lưu tông môn.
Chợt lúc này trong đám lửa cháy, mấy tên Anh Linh liền hớt hãi chạy ra.
"Nguyệt Ma đại nhân, kẻ thù của ngài là Thiên Dương Tông và Cầm Kiếm Tông, xin ngài tha mạng a"
"Tha mạng, đám súc sinh các ngươi không đáng" Nguyệt Ma khinh thường nói một câu. Dưới ánh trăng quỷ dị, không ai thấy hắn ra tay như thế nào, khi nhìn lại tất cả đều đã chết, tà khí bốc lên nồng nặc.
"Nguyệt Ma, chúng ta đến đây là để chuyển lời, không phải để đối phó ngươi" ông lão dẫn đầu của Thiên Dương Tông chầm chậm nói.
"Đối phó ta? Các ngươi cũng xứng?" khinh thường một câu, Nguyệt Ma đột nhiên lại quay qua nhìn Cầm Kiếm Tông.
"Khi ta nói chuyện rất ghét người khác nghe thấy, nên các ngươi cũng chết đi"
Nói xong hắn chỉ tay về phía trước, hắc khí từ tám hướng bắt đầu hội tụ lại xung quanh Cầm Kiếm Tông.
Khi khóe môi Nguyệt Ma nhếc lên lần nữa, hắc khí liền như ngàn đầu rắn độc nhanh chóng muốn nhào tới nuốt lấy tất cả người của Cầm Kiếm Tông.
"Băng Phong Vạn Lý, ầm" đột nhiên từ mặt đất lan ra, băng đã đong tất cả hắc khí lại. Nhưng bên trong hắc khí vẫn không cam chịu, chúng vẫn cố ăn mòn từng tãn băng.
"Tuyết Trưởng Lão đa tạ" đúng vậy, người xuất thủ là Tuyết Dạ, nếu hắn không nhanh tay thì tất cả đều đã chết.
"Grit..." đột nhiên ngay lúc này Vũ Trì không nói một lời, Khổng Tước Linh Hỏa liền hóa thành một đầu Khổng Tước đánh thẳng đến chổ Nguyệt Ma.
"Ầm..." đối với linh hỏa Nguyệt Ma cũng không dám khinh thường, hắn xuất ra một đạo chưởng lực hóa thành một đầu Hắc Xà đánh tới.
Vụ nổ tan ra Khổng Tước và Hắc Xà đều tan biết, ngay sau đó trong tay Nguyệt Ma một ngọn lửa màu bạc đã xuất hiện.
"Linh Hỏa, ta cũng có" nói nhanh, linh hỏa trong tay hắn liền búng tới Vũ Trì.
Ngọn lửa này không thiêu thân thể cậu mà nó nhập vào linh hồn, nhen nhóm thiêu rụi linh hồn của cậu.
Một bên Tuyết Dạ thấy vậy trong lòng liền sợ hãi. Hắn không ngờ Vũ Trì lại hành động một mình như vậy.
Ngay lúc đó hai mắt của hắn liền biến thành màu tím, sau đó trên bầu trời từng mũi tên băng liền đổ xuống, bắn thẳng về phía Nguyệt Ma.
Phất tay một lớp hắc khí liền xuất hiện ngăn cản các mũi tên băng, nhưng Nguyệt Ma không ngờ uy lực của các mũi tên băng lại mạnh hơn hắn tưởng tượng.
"Xoẹt..." một mũi tên xuyên qua lớp hắc khí chém lên mặt Nguyệt Ma để lại một vết thẹo dài.
Trong khi ấy một bên dù nhận linh hỏa thiêu đốt nhưng Vũ Trì vẫn chưa chết.
"Grit...." đột nhiên cậu hot lên một tiếng, bao phủ thân thể của cậu là một hư ảnh Thất Thải Khổng Tước lớn.
"
"Grit..." tức giận kêu lên, Vũ Trì dùng hết tốc lực bay đánh về phía Nguyệt Ma.
"Khổng Tước Thánh Tộc?" nhíu mày một cái, từ hai tay của Nguyệt Ma xuất hiện hai sợ xích sắt lớn. Xích sắt được hắn vung ra trói lấy Vũ Trì.
"Ầm..." nhưng không được mấy giây, quanh cơ thể Vũ Trì Khổng Tước Linh Hỏa đã bốc lên, thiêu rụi hết xích sắt.
"Rầm...ầm..." cở thể Vũ Trì va chạm vào Nguyệt Ma phát nổ lớn.
Nhưng sau đó chỉ thấy Vũ Trì như con diều đứt dây bay ra bên ngoài rơi xuống ngay chân Tuyết Dạ.
Lúc này Tuyết Dạ đã cảm thấy đầu óc của mình trống rổng. Hắn vừa thấy gì, là Vũ Trì rơi xuống chân hắn sau.
Hắn từng hứa sẽ bảo vệ cậu an toàn, nhưng hôm nay hắn đã không làm được. Đau xót, ân hận, tự trách, sợ hãi, trái tim của Tuyết Dạ như muốn nổ tung.
"Á...." ép phẩn nộ vào tiếng hét, hai mắt Tuyết Dạ hóa thành màu đỏ máu.
Theo tiếng hét đó, băng đều nổ tung, gió tuyết bắt đầu nổi lên, xung quanh từng luồng bão tuyết, lốc xoáy cũng hình thành.
Ôm Vũ Trì trong tay, khóe mắt của Tuyết Dạ rơi xuống một giọt lệ.
Giọt lệ vừa chạm vào mặt Vũ Trì, tuyết cũng đánh về phía Nguyệt Ma.
"Ầm...ầm..." Nguyệt Ma dùng hắc khí ngăn lại bảo tuyết và lốc xoáy nhưng tất cả đều bị đóng băng.
Từng đạo băng tuyết lạnh lẻo thổi qua khiến ai náy đều sợ hãi. Kẻ đứng mũi chịu sào là Nguyệt Ma không bao lâu liền bị đóng thành một người băng.
"Trì nhi, tĩnh lại, tĩnh lại đi, hãy mở mắt nhìn ta, xin con" ôm Vũ Trì trong lòng Tuyết Dạ không ngừng kêu cậu, ai náy đều xót xa.
Nhưng đôi mắt của Vũ Trì vẫn nhắm nghiền, không nhúc nhít, cũng may là cậu vẫn giữ được chút hơi thở xíu yếu.