CHƯƠNG 37: NGUYỆT MA PHỤC SINH

Vong Ngã đã là đẳng cấp cao nhất ở Hoàng Thường đại lục, nên khi tu luyện đến đây cũng thường được gọi là lão tổ. Vốn dĩ chỉ có năm siêu cấp tông môn là có Vong Ngã lão tổ tọa trấn, không ngờ hôm nay Cầm Kiếm Tông cũng có.

Trong đám người ở đây không một ai là Vong Ngã, cao nhất cũng chỉ là Anh Linh hậu kỳ, đối với Tuyết Dạ đều sợ hãi không thôi.

Nhưng mà bọn họ tính kế đã lâu như vậy, bây giờ sao lại dể dàng bỏ cuộc được.

"Chỉ có một mình hắn không thể ngăn cản được chúng ta, gϊếŧ, gϊếŧ chết hắn chúng ta sẽ ghi danh thiên sử" dù bị đánh nhưng hình như hắn cũng chưa sợ, vẫn như củ kích động đám người.

Đúng vậy, bọn họ đông người sao lại sợ một mình Tuyết Dạ, dù cho hắn là Vong Ngã lão tổ cũng vậy.

Bị kích động đám người liền muốn động thủ, bên Cầm Kiếm Tông ai náy đều lo lắng chỉ có Vũ Trì là nhếc môi cười, Thần Hy Kiếm trong Tử Phủ bắt đầu lây động.

Nhưng cũng ngay lúc này ánh trăng đã treo ở đỉnh điểm, ánh sáng của nó rọi xuống từng khuôn mặt quỷ dị.

"Á...cha mẹ, ta không muốn các người chết"

"Á...Tiểu Tiểu, ta có điểm gì không bằng hắn chứ"

Xung quanh bắt đầu hổn loạn, từ tu vi thấp bắt đầu tất cả đều cảm nhận sự ảnh hưởng của tà khí. Chỉ có Cầm Kiếm Tông đã có sự chuẩn bị, nên dù có bị ảnh hưởng nhưng cũng không quá mức nặng.

Ánh trăng càng chiếu rọi, chín mỏ linh thạch càng phát sáng.

"Ầm..." mặt đất đột nhiên lung lây, từ chín mỏ linh thạch chín luồng sáng bắt đầu chiếu thẳng lên trời, sau đó kết lại thành chử Nguyệt lớn.

Chử Nguyệt này lúc đầu rất lớn nhưng dần dần lại thu nhỏ lại, chẳng qua lại rất tinh thuần.

Một lúc sau chử Nguyệt gián xuống Tử Lăng Sơn, tà khí càng bốc lên dử dội.

"Cầm Tông tập hợp khẩy Thanh Tâm Chú" Thạch Thái Thượng ra lệnh một tiếng, tất cả người của Cầm Tông đều mang nhạc cụ ra đánh, kể cả Vũ Trì và Tuyết Dạ.

"Ầm...ầm..." Tử Lăng Sơn bắt đầu rung chuyển, ánh trăng trên cao vẫn lơ lửng, nhưng tà khí lại hướng về phía Mặt Trăng mà bốc lên, khung cảnh hết sức quỷ dị.

Gió thổi càng mạnh như tiếng cô hỗn dã quỷ gào khóc giữa đêm khuya. Bổng lúc này ở giữa lòng đất một trận pháp đột nhiên ngôi lên.

Trận pháp này đúng ngay giữa chử Nguyệt, ở đây nó hút hết tất cả tà khí vào trong, rồi bồng bềnh lơ lững trên không trung.

"Bang..." một lớp trận pháp mở ra.

"Bang..." lại mở thêm một lớp.

Cứ như vậy sau chín lớp thì bên trong đã để lộ ra một chiếc quan tài chạm khắc tinh xảo.

"Xoẹt..." trong lúc xung quanh đều nín thở chờ đợi thì nắp quan tài đã đẩy ra một khe hở.

Từ bên trong một bàn tay thon dài thò ra.

"Ầm..." chỉ thấy bàn tay đó siết lại một cái chiếc quan tài đã nổ tung. Bên trong một nam nhân cũng từ từ ngồi dậy.

"Thái Thanh Môn, Kim La Tông,...ô một đám cố nhân a" nhìn quanh một lượt nam nhân nhếc miệng trả lời, nhưng lời nói lại khiến người nghe phải sởn tóc gáy.

"Nguyệt Ma, ngươi là vạn năm trước Nguyệt Ma của Lãnh Nguyệt Ma Tông" một tên sợ hãi lên tiếng.

Từ y phục của nam nhân có một Mặt Trăng màu đỏ như máu, tất cả đều biết thân phận của y.

"Ô, đã qua vạn năm rồi sao. Lãnh Nguyệt Tông đã diệt tông vạn năm, vậy sao các ngươi vẫn còn" lời nói của Nguyệt Ma ngập tràn sát lục.

"Không nói nhiều nữa tấn công" Tuyết Dạ nhíu mày một cái xung phong lên trước. Thời gian qua càng lâu thì thực lực của Nguyệt Ma càng tăng, không thể tiếp tục chậm trể.

Theo Hạo Nhật Cầm trong tay, Tuyết Dạ tấn công về phía Huyết Ma. Thấy vậy, Vũ Trì cũng xuất ra Thần Hy Kiếm chém tới.

Một bên Cầm Kiếm Tông tấn công tới Huyết Ma, một bên mười hai tông môn đang liếc mắt nhìn nhau.

"Ầm..." nhếc môi khinh thường, Huyết Ma chỉ xuất ra một chưởng đã đánh lui tất cả.

Đúng lúc này ở ngoài sau mười hai tông đã nhắm tới Cầm Kiếm Tông mà xuất thủ.

"Phốc, phốc..." đứng sau cùng đều là Đạo Thai sao có thể chống lại, huống chi trong tình huống bị tập kích.

"Nguyệt Ma đại nhân, bọn hắn đến đây muốn gϊếŧ người, chúng ta sẽ thay người gϊếŧ hết bọn hắn, người không cần ra tay a" một tên nịn nọt cười nói, nhưng Nguyệt Ma nào có nhìn tới hắn.

"Các ngươi, hôm nay chúng ta không chết, nhất định sẽ báo thù" Tông Chủ phẩn nộ hét lên.

"Hừ, phải coi ngươi sống sót không đã".

Bốn bề đều là địch, Cầm Kiếm Tông đúng là khó thoát.

Lúc này không ai thấy ánh mắt của Vũ Trì đã tối xầm xuống. Từ bốn phía đột nhiên Khổng Tước Linh Hỏa lại cháy lên.

Một tên Vong Ngã cảnh còn không dám trực tiếp nhận lấy Linh Hỏa, nói chi làn đám người này.

"Chết, ta cũng kéo các ngươi theo" Vũ Trì hóa thành một đầu Vân Loa Tước hót cao một tiếng.

Lửa càng lúc càng cháy dử dội thiêu chết không biết bao nhiêu người. Có Tuyết Dạ ở bên thủ hộ, cho nên không kẻ nào đυ.ng đến Vũ Trì được, mặc cho cậu tung hoành.

Ở trên, Nguyệt Ma chỉ nhếc môi cười, hắn thích nhất là xem người ta chém gϊếŧ lẫn nhau.

"Dừng tay" đúng lúc này một đoàn người từ đâu chạy đến, thấy đám người này hai mắt Nguyệt Ma trở nên càng ác liệt.